SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Chỉ nghe tên đàn Phục Hi, kiếm Hiên Viên, đá Nữ Oa cũng biết là phi phàm, nhất định là chí bảo vượt trên linh bảo. Đây mới chỉ là đồ ở bên ngoài Thần Mộ Viên thôi đó, ai mà biết được bên trong Thần Mộ Viên có cái gì?  

Lúc này Dương Bách Xuyên đã bị khơi gợi lòng tò mò, nhất định phải vào trong xem.  

Tuy nhiên, anh không tự tin khi đối mặt với hồn Ngọa Ngưu thần bí khó lường, mà cứ thế xoay người rời đi lại không phải tính cách của anh. Rõ ràng là sức mạnh của hồn Ngọa Ngưu vượt quá tưởng tượng của anh.  

Nhưng hồn Ngọa Ngưu cũng nói là sẽ dùng sức mạnh thần hồn áp chế xuống cấp bậc tương đương cảnh giới Xuất Khiếu của anh, cho anh tiếp ba chiêu thần thông thần hồn của nó. Nếu Dương Bách Xuyên tiếp được thì nó sẽ cho nhóm anh đánh trống trận, tiến vào hoàng lăng tìm cửa vào Thần Mộ Viên.  

Advertisement

Ngược lại, nếu Dương Bách Xuyên không tiếp được thì khả năng cao sẽ nguy hiểm đến tính mạng.  

Mặc dù hồn Ngọa Ngưu không nói ra điều này, nhưng Dương Bách Xuyên có thể nghĩ đến.  

"Tiên sinh!" Lục Tuyết Hi lo lắng.  

"Đừng lo, tôi thử xem thế nào rồi tính tiếp." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa tiến lên một bước, giẫm vào phạm vi đống đá.  

Phạm vi đống đá trên một trăm mét, lúc trước anh vẫn luôn ở bên ngoài đống đá.  

Lục Tuyết Hi do dự giây lát rồi cũng theo sát phía sau Dương Bách Xuyên.  

Sau khi Dương Bách Xuyên và Lục Tuyết Hi bước vào phạm vi đống đá, tình hình đột ngột thay đổi.  

Ầm!  

Trong tiếng nổ vang rền, bên rìa đống đá xuất hiện một kết giới.  

Kết giới xuất hiện nằm ngoài dự đoán của Dương Bách Xuyên, anh biết là hồn Ngọa Ngưu giở trò nhưng không làm gì được.  

Trước đó không hề có dấu hiệu xuất hiện kết giới.  

"Ha ha ha, thằng nhóc ngươi đã bước vào trong thần hồn của bản vương. Tiếp được ba chiêu thì ngươi có thể đánh trống vào Hoàng Lăng, không tiếp được thì ngươi mất mạng." Hồn Ngọa Ngưu đắc ý cười to.  

Dương Bách Xuyên sa sầm sắc mặt, có điều anh không hề chán nản. Anh đã dám vào thì cũng đã nghĩ đến hậu quả.  

"Ngươi đã nói là sẽ ra tay bằng cảnh giới cùng cấp với ta." Dương Bách Xuyên nhìn hồn Ngọa Ngưu chằm chằm.  

"Hì hì, yên tâm đi, bản vương là ai chứ, tất nhiên nói lời giữ lời. Chỉ sợ thằng nhóc ngươi không đỡ nổi." Hồn Ngọa Ngưu cười nham hiểm, cực kỳ đắc ý.  

Dương Bách Xuyên bất đắc dĩ nhìn hồn Ngọa Ngưu. Anh không tức giận, bởi vì đã nghĩ ra biện pháp đối phó. Anh nói với hồn Ngọa Ngưu: "Ngươi có giữ lời không đấy?"  

"Hừ, bản vương trấn thủ nơi này là làm theo mệnh lệnh, sao có thể lừa dối một tiểu bối như ngươi. Yên tâm đi, nếu ngươi tiếp được thì bản vương tuyệt đối không làm khó ngươi. Ha ha, chỉ sợ có mười thằng nhóc nhà ngươi cũng không đỡ nổi sức mạnh thần thông của bản thương. Lần nào thằng nhãi Lữ Xuân Thu tiếp ba chiêu của bản vương cũng gần kiệt sức, huống chi là một tu sĩ Xuất Khiếu nhỏ bé như ngươi. Chịu chết đi!"  

Hồn Ngọa Ngưu đột nhiên ra tay trong lúc đang nói chuyện. Nó há miệng phun ra một quầng sáng vàng lấp lánh, hừng hực khí thế.  

Dương Bách Xuyên chợt biến sắc, thầm mắng trong lòng: "Cmn, khí thế cỡ này nào phải sức mạnh Xuất Khiếu sơ kỳ, e là Xuất Khiếu đại viên mãn điên phong ấy chứ! Thế này thì làm sao anh đây tiếp được?"  

Trong lòng mắng vậy thôi, chứ ngay sau đó Dương Bách Xuyên đã nở nụ cười.  

Sau khi cảm nhận được khí tức mạnh mẽ ở phía sau, Dương Bách Xuyên chẳng thèm nghĩ ngợi, lập tức nắm lấy tay Lục Tuyết Hi cũng mặt mày biến sắc như mình. Lúc này Lục Tuyết Hi vô cùng hối hận, nếu biết trước nơi này có yêu thú mạnh bảo vệ thì cô ta sẽ đi cùng Dương Bách Xuyên. Bây giờ thì hay rồi, dưới khí thế này, Lục Tuyết Hi biết chắc hẳn mình và Dương Bách Xuyên chỉ có một con đường chết.  

Ầm ầm ầm!  

Ba tiếng nổ liên tiếp vang lên. Hồn Ngọa Ngưu gian xảo thình lình tung ra ba chiêu thần thông thần hồn, không cho Dương Bách Xuyên thời gian chuẩn bị.  

Ba chiêu thần thông tung ra liên tiếp, khói dày cuồn cuộn, Dương Bách Xuyên không nhìn thấy gì hết.  

Hồn Ngọa Ngưu vô cùng đắc ý. Nó không cảm nhận được hơi thở của Dương Bách Xuyên trong khói bụi cuồn cuộn, bật cười ha ha: "Bản vương không làm gì được Tần Thủy Hoàng và Lữ Xuân Thu, lẽ nào cũng không làm gì được một thằng nhãi cảnh giới Xuất Khiếu nhỏ bé như ngươi? Ngươi thật sự cho rằng bản vương không có thân xác thì không làm nên trò trống gì sao? Ha ha ha!"  

"Hình như ngươi không làm gì được ta thật kìa, hì hì!" Giọng nói của Dương Bách Xuyên vang lên trong bụi đất mịt mù.  

Tiếng cười của hồn Ngọa Ngưu ngưng bặt, miệng khó chịu như nuốt phải ruồi. Mới rồi nó còn đắc ý vì mình đã trừng trị Dương Bách Xuyên, không ngờ một giây sau lại nghe thấy giọng nói của đối phương vang lên trong khói bụi.  

Đúng là bị vả sưng mặt!  

Rõ ràng là nó nhận thấy hơi thở của Dương Bách Xuyên đã hoàn toàn biến mất sau ba chiêu thần thông, nào ngờ thoắt cái đã bị người ta phản kích, mặt sưng hết cả lên. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi