SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Hồn yêu mạnh mẽ canh giữ Thần Mộ Viên thần bí.  

Tu vi của Lữ Xuân Thu khiến Dương Bách Xuyên không nhìn thấu, ông ấy bá đạo chiếm cứ giá trị võ lực ngầm của trái đất, không muốn cho bất kỳ kẻ nào nhúng chàm Thần Mộ Viên.  

Tần Thủy Hoàng là vị vua đầu tiên thống nhất đất nước trong lịch sử Trung Quốc, chết vì Thần Mộ Viên.  

Ngoài ra, trong biết bao tháng năm đằng đẵng, có rất nhiều kẻ mạnh chẳng hạn như tổ tiên của Lục Tuyết Hi đã mất mạng vì nó.  

Trong mắt Dương Bách Xuyên, Thần Mộ Viên là một nơi đại hung.  

Hồn Ngọa Ngưu nói đàn Phục Hi, kiếm Hiên Viên, đá Nữ Oa là chí bảo, nhưng Dương Bách Xuyên lại nghĩ chúng chẳng phải là vật chí tà chí ác sao?  

Từ xưa đến nay, những người giống như tổ tiên của Lục Tuyết Hi cũng vì nghe thấy mấy lời cám dỗ này mà lao đầu vào chỗ chết.  

Chưa một ai nhìn thấy thứ bên trong Thần Mộ Viên có phải là những chí bảo này hay không.  

Advertisement

Theo lời Lục Tuyết Hi nói thì Thủy hoàng đế đã vào trong Thần Mộ Viên nhưng không thấy ra ngoài. Nếu thật sự có chí bảo bất phàm thì ông sẽ ra ngoài sao?  

Dù thế nào đi chăng nữa Dương Bách Xuyên cũng muốn vào trong xem thử mới cam lòng.  

Dương Bách Xuyên nhìn hồn Ngọa Ngưu nằm rạp ra đất tiếp tục ngủ say, biết là nó sẽ không ngăn cản mình nữa. Anh đi đến trước trống trận, sau đó vung tay sử dụng sức mạnh thần hồn, thình lình đánh trống.  

Tùng!  

Tiếng trống trận vang dội như sấm, âm thanh đinh tai nhức óc, vang tận trời xanh.  

Rầm rầm rầm!  

Sau một tiếng trống, cả mặt đất chấn động.  

Trong tầm mắt Dương Bách Xuyên trông thấy tảng đá lớn nứt toác ra một khe hở. Khe hở dần to ra, đến khi rộng khoảng ba mét mới dừng lại.  

Một sơn động đen ngòm xuất hiện, có bậc thang đá xanh hợp với sườn dốc tạo thành góc ba mươi độ dẫn xuống dưới, tựa như con đường thông tới Cửu U.  

Thoạt nhìn chính là lối đi do con người tạo ra.  

Dương Bách Xuyên biết đây chính là lăng mộ Thủy hoàng đế tu sửa vào mấy nghìn năm trước, là lăng mộ thật sự của ông. Nhưng chẳng ai ngờ rằng Thủy hoàng đế chỉ tiến vào Thần Mộ Viên chứ không phải chết thật.  

Hoàng lăng Đại Tần ở Cố Đô cũng chỉ là lớp ngụy trang mà Thủy hoàng đế dùng để che mắt thế lực sau lưng ông mà thôi.  

Nơi đây mới thật sự là long địa.  

Dương Bách Xuyên thấy có lối đi, bèn vung tay lên đưa Lục Tuyết Hi ra khỏi không gian bình Càn Khôn. Anh không biết gì về nơi này cả, nhưng Lục Tuyết Hi thì ít nhiều gì cũng từng nghiên cứu.  

"Tiên sinh." Lục Tuyết Hi vừa ra ngoài, bất giác nhìn hồn Ngọa Ngưu ở một bên.  

"Đừng lo lắng, tôi đã qua ải của con trâu này rồi, bây giờ chúng ta phải xuống dưới xem thử."  

Trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia sáng, Lục Tuyết Hi mỉm cười gật đầu. Cô ta biết sau khi tiến vào từ nơi này mới có thể chạm tới thứ mà mấy đời tổ tiên của mình tìm kiếm, cũng là mục đích hai chị em cô ta tới trái đất.  

Hiện tại ý muốn lấy được kho báu ngày xưa đã trở thành chấp niệm trong lòng.  

Dương Bách Xuyên nhìn ánh mắt kích động của Lục Tuyết Hi, mỉm cười nói: "Đi thôi, chúng ta vào trong xem sao. Nhưng cô phải chuẩn bị tâm lý đấy. Theo lời hồn Ngọa Ngưu nói thì nó còn có một đại ca mạnh hơn đang canh giữ.  

Tôi có thể qua ải hồn Ngọa Ngưu, nhưng chưa chắc có thể vượt qua cửa ải tiếp theo. Chúng ta đi xem là được rồi."  

"Tiên sinh yên tâm, tôi cũng không mơ tưởng lấy được cái gì. Bao nhiêu năm qua đi, hiện giờ tôi chỉ muốn hoàn thành nguyện vọng, nếu không tôi sẽ canh cánh cả đời." Lục Tuyết Hi hiểu ý của Dương Bách Xuyên.  

Thần Mộ Viên không phải nơi bình thường, hiện tại tu vi của hai người không gánh nổi mối nguy hiểm này.  

"Được, cô cẩn thận nhé, đi theo sau tôi! Nếu có gì bất thường thì chúng ta rút ra ngoài ngay lập tức. Chắc là tên bi3n thái Lữ Xuân Thu cũng ở trong đó. Dựa theo những gì Lữ Xuân Thu nói hôm đó thì ông ta cũng chỉ tìm thấy vị trí của Thần Mộ Viên, chắc hẳn là lăng Thủy Hoàng này, song không vào được Thần Mộ Viên. Vì vậy chúng ta phải hết sức cẩn thận, đừng gặp phải Lữ Xuân Thu, nếu không tên bi3n thái kia sẽ không tha cho chúng ta.  

"Vâng, tiên sinh yên tâm, tôi sẽ cẩn thận."  

Hai người vừa nói vừa đi vào trong thông đạo.  

Bậc thang đá xanh quanh co dẫn xuống dưới, không gian càng lúc càng tối, rất âm u tĩnh mịch, giống như con đường thông tới Cửu U.  

Mặc dù không gian vô cùng tối nhưng không hề ảnh hưởng tới Dương Bách Xuyên và Lục Tuyết Hi. Hai người đều là người tu chân, có linh thức, trời tối cũng chẳng sao hết. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi