SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Quá mạnh!  

Có cảm giác nguyên thần sẽ tan biến bất cứ lúc nào.  

Hơi thở chết chóc trước nay chưa từng thấy bao phủ lấy Dương Bách Xuyên, khiến anh vô cùng chấn động và kinh hãi.  

Bây giờ anh đã hiểu tại sao trong mấy nghìn năm qua, rõ ràng Lữ Xuân Thu đã tìm được Thần Mộ Viên nhưng lại không đi vào. Không phải Lữ Xuân Thu không có bí pháp phá giải để đi vào Thần Mộ Viên, mà xem ra là ông ấy bị con thần thú Kỳ Lân này ngăn cản. Có sinh linh mạnh cỡ này canh cửa Thần Mộ Viên, Lữ Xuân Thu không vào được cũng là chuyện bình thường.  

Mà lần này Lữ Xuân Thu có thể vào trong chắc là do đã tìm được biện pháp áp chế Kỳ Lân, hoặc là ông ấy đã đạt thành giao ước nào đó với Kỳ Lân chăng?  

Còn con Ngọa Ngưu canh giữ bên ngoài kia chắc chỉ góp mặt cho có mà thôi.  

Lúc này ý thức của Dương Bách Xuyên trống rỗng, trong đầu chỉ có một câu: anh đây sắp chết rồi!  

"Grao!"  

Kỳ Lân thét dài, cái miệng to như chậu máu mở ra, thình lình nhắm tới Dương Bách Xuyên cắn nuốt.  

"Mình sắp chết sao?" Dương Bách Xuyên nhắm mắt lại tựa như đã cam chịu số phận. Đối mặt với con Kỳ Lân mạnh mẽ này, anh không mảy may có ý nghĩ phản kháng, chủ yếu là dù muốn phản kháng cũng bất lực. Hiện tại nguyên thần của anh không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỳ Lân cắn nuốt mình.  

Đúng là báo ứng!  

Một giây trước anh còn vui vẻ cắn nuốt ấn ký thần hồn của Thủy hoàng đế, một giây sau bản thân sắp bị cắn nuốt.  

Tuy nhiên... kỳ tích thường xảy đến trong lúc tuyệt vọng.  

Ngay khi Dương Bách Xuyên cho rằng mình sắp bị Kỳ Lân nuốt chửng, ở sâu trong biển ý thức của anh bỗng nhiên vang lên tiếng ầm ầm, sau đó cả nguyên thần bắt đầu nóng rực lên, một nguồn sức mạnh vô cùng quen thuộc phát ra từ trên người anh.  

Dương Bách Xuyên lập tức vui mừng.  

Kỳ Lân phát ra một tiếng gào đáng sợ, sau đó trên người nó tỏa ra ánh sáng màu xanh, từng đốm sáng chui vào nguyên thần của Dương Bách Xuyên.  

Sau đó, Kỳ Lân cấp tốc lùi về sau trong nỗi sợ hãi, bay vèo trở về trong bia thần mộ, đồng thời một giọng nói kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ vang lên: "Tạo Hóa... Càn Khôn?"  

Khi Kỳ Lân nói xong, người đã trốn vào bia thần mộ, dáng vẻ như gặp ma.  

Dường như chỉ có trốn vào trong bia thần mộ nó mới cảm thấy an toàn.  

Còn Dương Bách Xuyên thì cực kỳ khó hiểu. Sau một thoáng sửng sốt, cuối cùng anh đã hiểu ra chuyện này là thế nào.  

Trên người anh từ trong ra ngoài chỉ có một thứ khiến Kỳ Lân e sợ như vậy, đó là bình Càn Khôn.  

Mà Kỳ Lân đang trốn sau bia thần mộ cũng thốt lên đầy kinh ngạc "Tạo Hóa... Càn Khôn?" Điều này chứng tỏ nó biết lai lịch của bình Càn Khôn.  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên hết sức ngạc nhiên. Đến giờ, chủ nhân trên danh nghĩa của bình Càn Khôn là Dương Bách Xuyên vẫn chưa biết bình Càn Khôn là chí bảo gì, đẳng cấp ra sao. Ngay cả sư phụ Vân Thiên Tà ở bên trong bình Càn Khôn cũng không biết lai lịch của nó.  

Nhưng bây giờ một con Kỳ Lân xuất hiện trên bia mộ thần bí này lại gọi tên Tạo Hóa Càn Khôn, lẽ nào bình Càn Khôn có liên quan đến Kỳ Lân hoặc là Thần Mộ Viên?  

Trong lòng Dương Bách Xuyên tràn đầy nghi vấn.  

Cảm giác vừa rồi giống như bình Càn Khôn núp trong tận sâu linh hồn đã tự động bảo vệ chủ nhân khi đối mặt với sự cắn nuốt của Kỳ Lân.  

Khoảnh khắc bình Càn Khôn phản phệ, Dương Bách Xuyên thấy rất quen thuộc, cũng cảm nhận rõ bình Càn Khôn đã làm gì Kỳ Lân.  

Trong cú xoay ngược tình thế chóng vánh ấy, hình như bình Càn Khôn đã xé mất một tảng thịt lớn trên thần hồn của Kỳ Lân, hơn nữa vẫn còn chưa thỏa mãn.  

Dương Bách Xuyên biết cảm giác này chính là bình Càn Khôn cắn trả lại.  

Chỉ tiếc là Kỳ Lân trốn thoát rồi.  

Đây cũng là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên thấy có sinh linh thoát khỏi tay bình Càn Khôn.  

Bình Càn Khôn đã thăng cấp mấy lần, bất kể là vật sống hay vật chết đều không thoát khỏi sự cắn nuốt của nó, điều này đã được chứng minh từ chuyện bình Càn Khôn cắn nuốt linh hồn núi La Phù.  

Có thể nói Kỳ Lân là người đầu tiên.  

Xét từ một góc độc khác, điều này nói lên Kỳ Lân không tầm thường.  

Dương Bách Xuyên tỉnh táo lại, nhìn hư ảnh đáng sợ của Kỳ Lân trên bia thần mộ đầy ký tự lóe sáng. Anh thầm nói thật đáng tiếc, nhưng không dám ở gần bia thần mộ nữa.  

Cmn quá tà môn! 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi