SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sau khi trở thành khách phiêu lưu, ngươi còn có thể tu luyện ở Vương thành Phiêu Lưu, xem như trở thành một phần tử của vương quốc, cho dù có người muốn tìm ngươi gây phiền toái cũng phải suy nghĩ bản thân có đấu được mấy đại lão ở điện phiêu lưu hay không, ít nhiều cũng được che chở một phần.”  

Lần này Bạch Tiểu Sinh nói chuyện khá chân thành, hoàn toàn là đang suy nghĩ cho Dương Bách Xuyên.  

Nghe xong, Dương Bách Xuyên cũng thấy không tệ lắm, hắn đã đắc tội lão tổ Kình Thiên Môn, chắc chắn lão bất tử kia sẽ không dễ dàng buông tha mình. Hơn nữa ở Sơn Hải Giới, năm đó hắn còn đại náo thành Yêu Quang, đắc tội Đa Linh sơn cốc và Âm Dương tông. Nếu để hai tông kia biết hắn xuất hiện ở Sơn Hải Giới, khó tránh khỏi tam tông liên hợp, tìm hắn gây rắc rối.  

Trước khi không đủ chắc chắn có thể chiến thắng Xuất Khiếu đại viên mãn, trở thành khách phiêu lưu ở lại Vương thành Phiêu Lưu một thời gian cũng là một chủ ý không tồi.  

Vì vậy hắn nói với Bạch Tiểu Sinh: “Đa tạ Bạch huynh chỉ điểm, nếu như có cơ hội, làm phiền mấy vị dẫn Dương mỗ đến Vương thành Phiêu Lưu học hỏi kiến thức.”  

“Dễ nói cho dễ nói, nếu chuyện lần này thuận lợi, Dương đạo hữu cứ đi theo chúng ta đến Vương thành Phiêu Lưu...”  

Trên đường đi, Dương Bách Xuyên không ngừng hỏi thăm sự tích về Vương thành Phiêu Lưu và điện Phiêu Lưu, Bạch Tiểu Sinh cũng không ngại giải thích. Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường không hay nói chuyện, chỉ có lão tứ Thiết Hùng là không dám nói, gã sợ mình càng nói càng sai, chọc giận lão đại Trịnh Bân Bân.  

Dọc theo đường đi năm người đều không phi hành, cả đám đều đi bộ, nói nói cười cười, ngược lại trở nên quen thuộc...  

Lúc Dương Bách Xuyên đưa ra đề nghị phi hành, Trịnh Bân Bân chỉ trừng mắt nói: “Xuyên tử này, ngươi có ngốc không? Nơi này là sa mạc châu Tây Sơn, là nơi có hoàn cảnh địa lý và khí hậu ác liệt nhất trong năm châu trên lãnh thổ Đại Sơn, bão cát có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, khó lòng phòng bị, một khi vô ý bị cuốn vào, không chết cũng bị lột một tầng da.  

Hơn nữa không có linh khí thiên địa, chúng ta đều phải giữ gìn chân khí, nếu không tới sào huyệt Sa Hồ rồi thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó không đủ chân khí chỉ có một con đường chết, hơn nữa cách mục tiêu còn phải đi một đoạn đường khá dài, nói không chừng dọc đường sẽ xuất hiện cái gì hung hiểm, bão cát lúc trước chỉ xem như nguy hiểm bình thường trong sa mạc mà thôi!”  

Sau khi quen thuộc với Dương Bách Xuyên, hai người không dùng xưng hô đạo hữu nữa, sau khi Trịnh Bân Bân quen thuộc với Dương Bách Xuyên thì cũng lộ nguyên hình, không cần giả vờ làm thục nữ, khôi phục tính cách hào sảng tùy tiện, gọi Dương Bách Xuyên là Xuyên tử. Dương Bách Xuyên thì vẫn gọi nàng ta là Trịnh đại mỹ nữ như cũ, bởi vì đây là yêu cầu của Trịnh Bân Bân.  

Nghe Trịnh Bân Bân giải thích, Dương Bách Xuyên lập tức đỏ mặt, hắn quên mất hoàn cảnh khí hậu nơi này, người khác cũng không có linh đào giúp bổ sung chân khí mọi lúc mọi nơi như hắn.  

Tất nhiên trên người đám Trịnh Bân Bân cũng mang theo đan dược bổ sung chân khí, tuy nhiên bọn họ đều rất quý trọng không nỡ dùng bậy. Theo lời Bạch Tiểu Sinh, đan dược rất hiếm có, linh dược thì dễ tìm cứ luyện đan sư ít ỏi vô cùng. Ở Sơn Hải Giới, đan dược thuộc loại hàng khan hiếm, đối với khách phiêu lưu mà nói chính là thứ bảo mệnh, mỗi một viên đều rất quý trọng.

Không thể phi hành, không thể dùng chân khí lung tung, chỉ có thể dùng hai chân chạy.  

Đến khi sắc trời dần dần tối đen, Trịnh Bân Bân dừng lại, trong tay nàng ta bỗng xuất hiện một bình đan dược: “Ước chừng còn trăm dặm nữa, sắc trời sắp tối, chúng ta phải tăng tốc lên, nếu không va chạm với Yêu Trùng ở sa mạc Ám Dạ chính là rắc rối lớn, mỗi người một viên đan Chân Khí, chúng ta gấp rút lên đường.”  

Bốn người chia nhau nuốt đan Chân Khí, bình đan dược chuyển đến tay lão tứ Thiết Hùng.  

Lúc này Trịnh Bân Bân thấy Dương Bách Xuyên không dùng đan Chân Khí thì lên tiếng: “Xuyên tử không mang theo đan dược à?”  

“Ta không cần.” Dương Bách Xuyên lắc đầu, hiện tại trong cơ thể hắn đang đầy chân khí, hơn nữa linh đào trong tay mạnh hơn đan Chân Khí nhiều.  

Trịnh Bân Bân nhíu mày: “Ngươi cũng lơ là quá, vào sa mạc mà không chuẩn bị đan dược thì khác gì tìm đường chết, chân khí trong cơ thể có thể kiên trì được bao lâu chứ? Phải biết rằng hoàn cảnh trong sa mạc vô cùng ác liệt, chân khí tiêu hao rất nhanh.”  

Dứt lời, nàng ta nhìn sang lão tứ Thiết Hùng: “Lão tứ cho Xuyên tử một viên đan Chân Khí đi.”  

“Khụ, lão đại, dựa vào cái gì chứ, là do tên này không tự mang theo đan dược mà, bốn người chúng ta cũng chỉ có một bình đan dược này thôi, không cho được.” Lão tứ Thiết Hùng buồn bực giấu bình đan dược ra phía sau, dáng vẻ đánh chết cũng không cho. Đối với khách phiêu lưu mà nói, đan Chân Khí không khác gì đồ bảo mệnh ở sa mạc không có linh khí thiên địa này.  

Trong mắt Thiết Hùng, từ đầu đến cuối Dương Bách Xuyên vẫn là người ngoài, không phải người của mình, đan dược trân quý, dựa vào cái gì cho hắn.  

Ngay cả Bạch Tiểu Sinh và Hoa Liễu Tường thường xuyên tán gẫu với Dương Bách Xuyên dọc đường cũng im lặng, không nói một câu.  

Trịnh Bân Bân trừng lão tứ Thiết Hùng, vươn tay ngọc: “Phản rồi đúng không, lấy ra đây, tuy Xuyên tử không phải là huynh đệ chúng ta nhưng hiện tại mọi người là quan hệ hợp tác, cho hắn đan Chân Khí, chuẩn bị cho mọi tình huống, đến lúc đó mới có thể giúp chúng ta đối phó Sa Hồ, cái tên đầu gỗ nhà ngươi.”  

Dưới dâm uy của Trịnh Bân Bân, lão tứ Thiết Hùng ngoài miệng nói không nhưng vẫn không cam lòng đưa bình đan dược cho Trịnh Bân Bân.  

Dương Bách Xuyên nhếch môi: “Không cần không cần…”  

Trịnh Bân Bân lại đổ ra một viên đan Chân Khí, thuận tay nắm lấy tay Dương Bách Xuyên: “Đừng nói nhảm nữa, cầm lấy, vẫn là câu kia, hoàn cảnh trong sa mạc biến hóa khó lường, có thể xuất hiện biến cố mọi lúc. Trong tay cúng ta cũng chỉ có một lọ đan dược hơn mười viên, ngươi cầm viên này dự phòng, ta cũng không muốn minh hữu vừa mới gia nhập như ngươi chưa xuất sư đã chết rồi.”  

Trong lúc nói chuyện, Trịnh Bân Bân kiên quyết nhét một viên đan Chân Khí vào tay Dương Bách Xuyên.  

“Ta…” Dương Bách Xuyên muốn nói một câu thật sự không cần, trên người hắn còn có đồ tốt hơn đan Chân Khí nhưng bị Trịnh Bân Bân trừng mắt, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi