SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Vẻ mặt Dương Bách Xuyên thản nhiên, hắn tự tin lấy ra lò luyện đan, làm cho đám Trịnh Bân Bân ngây cả người.  

Lẽ nào Dương Bách Xuyên thật sự biết luyện đan?  

Mặc dù không tin nhưng nhìn Dương Bách Xuyên lúc này...cũng không giống như đang giả vờ, vẻ tự tin trên gương mặt hắn đã chứng minh tất cả, còn thiếu mỗi bước viết lên mặt ‘Ta là luyện đan đại tông sư’ mà thôi.  

Trịnh Bân Bân nói theo bản năng: “Đánh cuộc thế nào?”  

Advertisement

Dương Bách Xuyên cười nhếch mép: “Đưa linh dược của bốn người các ngươi cho ta, ta sẽ luyện đan ngay tại chỗ, nếu như luyện ra được đan dược khiến các ngươi hài lòng, ta cũng không làm lão đại của các ngươi, đưa linh dược trên người cho ta, đợi luyện thành đan dược thì mỗi người một nửa, thế nào?”  

Cái gì?  

Còn có chuyện tốt như vậy sao?  

Advertisement

Nếu như Dương Bách Xuyên thật sự có thể luyện ra loại đan dược mà cấp bậc của bọn họ dùng được, đừng nói là một nửa, cho dù đưa cho họ ba phần thôi cũng đã lời lắm rồi.  

Trịnh Bân Bân lập tức đưa linh dược chưa sử dụng trong tay mình cho Dương Bách Xuyên, sau đó bảo ba người còn lại đưa một ít linh dược, để Dương Bách Xuyên luyện đan tại chỗ.  

Lúc này, nhìn thấy vẻ vô cùng tự tin của Dương Bách Xuyên thì bốn người đều rất nghi ngờ, nhưng sau khi nghe lão đại Trịnh Bân Bân nói thì mỗi người đều lấy linh dược ra, hơn nữa tất cả đều là linh dược trên vạn năm.  

Nếu như Dương Bách Xuyên thật sự luyện chế ra đan dược thì sao?  

Điều này đối với bốn người bọn họ mà nói chẳng khác nào bánh từ trên trời rơi xuống.  

“Ta đưa linh dược cho ngươi, nếu như ngươi luyện được đan dược mà chúng ta có thể dùng, đừng nói là một nửa, cho dù là ba phần thì cũng không thành vấn đề.” Trịnh Bân Bân nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên nói, giờ phút này, trong lòng nàng tràn đầy mong đợi, bọn họ rất cần tới đan dược.  

Dương Bách Xuyên nhận được linh được thì miệng cười không khép lại được, hắn cười cười, cũng không nhiều lời thêm, Dương Bách Xuyên bắt đầu luyện đan, dù sao thì trong tay hắn đều là linh dược trên nghìn năm, hơn nữa lại là luyện đan chân khí, cũng không cần tới thuốc gì đặc biệt, dùng trực tiếp là có thể luyện chế.  

Trước ánh mắt trợn tròn của bốn người Trịnh Bân Bân, Dương Bách Xuyên thả từng gốc linh dược vào trong lò luyện đan, dùng uy lực cường đại của thần hồn để dung hợp chân hỏa tinh luyện linh dược, rất nhanh, chỉ trong thời gian nửa giờ Dương Bách Xuyên đã luyện chế xong chín gốc linh dược vạn năm.  

Sau đó ngưng tụ, hai tay Dương Bách Xuyên vung về phía lò luyện đan, đánh ra một loạt các chiêu thức, nhìn thấy vậy thì bốn người Trịnh Bân Bân hoa cả mắt, cho dù Dương Bách Xuyên bỏ linh dược vào trong lò luyện thì bọn họ cũng không biết bên trong đang diễn ra cái gì, chỉ có thể ngồi một bên quan sát.  

Qua nửa giờ sau, Dương Bách Xuyên đột nhiên đánh một chưởng lên lò luyện, nắp lò trực tiếp bay ra ngoài.  

Giây sau, sau một tiếng nổ vang, bọn họ nhìn thấy bên trong lò luyện tỏa ra tia sáng chói mắt, mà hai tay Dương Bách Xuyên ngưng tụ lại tạo thành một cái lưới chân khí, trong nháy mắt, hắn vung tay thu ánh sáng lại.  

Lúc này, bốn người kia hít hít sâu một hơi, thứ tuôn ra từ lò luyện đan...Chính là đan dược.  

Bọn họ đều là những tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu, đương nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng, một lò luyện đan của Dương Bách Xuyên luyện ra được ba mươi sáu viên đan dược.  

Không nói tới công hiệu ra sao, chỉ xét riêng về số lượng thôi, trong tất cả những Luyện Dược Sư mà bọn họ từng gặp thì Dương Bách Xuyên là người luyện được nhiều đan nhất, cho dù là tam đại Luyện Dược Sư của vương thành phiêu lưu thì một lần luyện đan, nhiều nhất cũng chỉ ra được mười viên mà thôi.  

Nhưng Dương Bách Xuyên đã luyện ra tổng cộng ba mươi sáu viên, hơn nữa cả quá trình chỉ mất một tiếng.  

Đây là…?   

Sau khi bừng tỉnh, bốn người Trịnh Bân Bân lại thất vọng.  

Trong lòng của bọn họ, điều này đồng nghĩa với việc Dương Bách Xuyên đã thất bại.  

Theo hiểu biết của bọn họ, ngay cả tông sư luyện đan của vương thành phiêu lưu, nhanh nhất cũng phải mất ba tới năm ngày, bọn họ chưa từng nghe qua, có luyện dược sư nào luyện thành đan dược trong vòng một canh giờ, hơn nữa một lò tận ba mươi sáu viên, đây chẳng khác nào chuyện hoang đường.  

Lúc này, trên mặt Dương Bách Xuyên vẫn nở nụ cười như cũ, bộ dạng của hắn trong mắt của bốn người Trịnh Bân Bân giống như, sau khi Dương Bách Xuyên luyện đan thất bại thì giả vờ để lừa bọn họ.  

Trịnh Bân Bân không nhịn được nói: “Nhóc Xuyên, thất bại cũng không sao cả, sau này tiếp tục cố gắng là được rồi, yên tâm đi, nếu chúng ta đã là bằng hữu, nhất định ta sẽ cung cấp linh dược để ngươi luyện tập, muốn trở thành một luyện dược sư cũng không phải dễ dàng, đừng nản lòng, chỉ cần kiên trì thì chắc chắn có một ngày, ngươi sẽ luyện ra được đan dược.”  

“Haizz ~ Đáng tiếc mấy gốc linh dược này của ta.” Thiết Hùng thở dài nói.  

“Dương huynh, hỏng thì hỏng thôi, lão đại chúng ta nói đúng, không được nản lòng, ta tin sớm muộn gì cũng có ngày huynh luyện chế ra đan được.” Hoa Tiểu Tường an ủi Dương Bách Xuyên.  

“Đúng thế, Dương huynh chớ buồn lòng, đợi quay trở về vương thành phiêu lưu, ta sẽ giới thiệu cho huynh một luyện dược sư, đến khi đó huynh có thể bái sư, mặc dù vị kia không phải là luyện dược sư cao cấp gì, nhưng chỉ dẫn cho huynh thì chắc cũng không thành vấn đề.” Bạch Tiểu Sinh cũng an ủi Dương Bách Xuyên. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi