SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Đưa mắt nhìn theo, tiếng nổ phát ra từ chỗ đám rết tập trung lại.  

Lúc trước, tất cả mọi người đều bị Dương Bách Xuyên luyện đan hấp dẫn, quên mất đám rết đang cách đó vài chục mét, cũng bởi vì số lượng rết khổng lồ không phải là mối đe dọa với bọn họ nữa, nên mới không chú ý tới.  

Lúc này bọn họ lại bị tiếng nổ thu hút.  

Bọn họ chỉ thấy hơn nửa vòng xoáy khổng lồ do đàn rết hình thành đã biến mất, sau khi vòng xoáy dần biến mất, đám rết chạy tán loạn, trong nháy mắt đã lui vào trong cồn cát hai bên sơn cốc.  

Đợi khi rết rút đi, quả nhiên có một luồng sáng chói mắt ở tâm vòng xoáy.  

Advertisement

Giống như một mặt trời nhỏ.  

Dương Bách Xuyên khẽ cười, hắn biết vòng sáng đó tỏa ra từ Trùng Tử, vật nhỏ có một thiên phú đặc biệt, nó đã tiến hóa sau khi cắn nuốt xong nửa đàn rết.  

Ánh sáng tỏa ra lúc này chính là đặc điểm tiến hóa của Trùng Tử.  

Bốn người Trịnh Bân Bân cũng đoán được, có lẽ là tiểu Trùng Tử kia của Dương Bách Xuyên.  

Advertisement

Thế gian có rất nhiều sinh linh vô cùng quỷ dị, tiểu Trùng Tử của Dương Bách Xuyên có thể thu hút được đàn rết, sau đó hóa giải nguy hiểm cho bọn họ, mặc dù chuyện này khiến cho bốn người họ vô cùng chấn động, nhưng cũng có thể tin, dần dần tiếp xúc với Dương Bách Xuyên, thì cảm thấy con người hắn càng ngày càng bí ẩn.  

Từ Nguyên Thần xuất khiếu cao chín thước, hơn nữa còn có thể xuất Âm Dương Nhị Thần cùng một lúc, cho tới khi luyện đan rồi phóng ra một tiểu Trùng Tử giải quyết được nguy hiểm cho bọn họ, mỗi một điều đều chứng tỏ Dương Bách Xuyên không hề đơn giản.  

Dương Bách Xuyên phớt lờ ánh mắt kỳ lạ, tò mò và kinh ngạc của bốn người, hắn nhấc chân muốn đi về phía TRùng Tử, hắn thân là chủ nhân của Trùng Tử, đương nhiên có thể cảm nhận được vật nhỏ đã tiến hóa sau khi cắn nuốt một lượng lớn rết sa mạc, nhưng bị ánh sáng chói lóa che khuất, hắn không thể nhìn hay cảm nhận được Trùng Tử đã tiến hóa đến trạng thái nào.  

Kể từ khi được ấp nở, Pudding nhỏ đã không tiến hóa thêm một lần nào nữa, lúc đầu Dương Bách Xuyên còn kiên trì đút máu và nước Sinh Mệnh cho nó, nhưng sau khi nguyên anh của hắn bị phong ấn rồi quay trở lại Trái Đất thì đã bị gián đoạn, Dương Bách Xuyên cũng không quan tâm tới nó nữa.  

Hôm nay cuối cùng thì nó cũng tiến hóa.  

Cũng không biết sau khi Trùng Tử tiến hóa sẽ như thế nào, có xuất hiện thiên phú thần thông nào không, năm đó, khi chưa tiến hóa Trùng Tử đã có thể phá vỡ kết giới đại trận ở thành Yêu Quang, bây giờ tiến hóa rồi, Dương Bách Xuyên thật sự chờ mong, không biết Trùng Tử sẽ mang tới bất ngờ gì cho hắn.  

Lúc bước tới, hắn không thể nào nhìn thẳng vào ánh sáng chói mắt trên người Trùng Tử, Dương Bách Xuyên đứng một bên, híp mắt chờ đợi, hắn biết sau khi Trùng Tử tiến hóa cũng sẽ cần phải thích ứng.  

Khoảng chừng mười phút đồng hồ, ánh sáng dần nhỏ lại, cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.  

Nhưng, Trùng Tử trong mắt Dương Bách Xuyên lại thay đổi hoàn toàn, hắn trợn tròn mắt không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy.  

Trong đầu hắn đã từng nghĩ tới vô số hình dạng sau khi Trùng Tử tiến hóa, hoặc là sẽ xuất hiện thiên phú thần thông nào.  

Đợi khi ánh sáng chói lóa biến mất, Dương Bách Xuyên há to miệng nhìn chằm chằm về phía Trùng Tử trên mặt đất, hắn nhất thời không nói nên lời.  

Dù cho hắn là tu chân giả, bản thân đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện kỳ quái, nhưng lúc này Dương Bách Xuyên vẫn không tin nổi vào những gì đang diễn ra trước mắt.  

Trong lúc hắn ngẩn người, bỗng nhiên một giọng nói đầy truyền cảm vang lên, vừa trong trẻo lại mang theo chút non nớt.  

“Trùng Tử gặp qua chủ nhân, chủ nhân, người mà cứ nhìn người ta chằm chằm như vậy, người ta sẽ ngại lắm đó.”  

“Ặc ~” Dương Bách Xuyên nghẹn giọng.  

Hít sâu một hơi, Dương Bách Xuyên nói: “Ngươi…ngươi là Trùng Tử?”  

“Đúng đúng, chủ nhân, ta là Trùng Tử, bây giờ người ta đã tiến hóa lên cấp một, trạng thái hiện tại mới là linh trùng mặt người chân chính, trước kia chỉ là ấu trùng mà thôi.” Trùng Tử nghịch ngợm, đáng yêu trả lời.  

Sau lưng Trùng Tử lập tức xuất hiện một đôi cánh trong suốt, nó đập cánh bay tới, cách trước mũi của Dương Bách Xuyên một thước.  

Điều này khiến cho Dương Bách Xuyên nhìn thấy rõ được bộ dạng của Trùng Tử sau khi tiến hóa.  

Lúc này, Trùng Tử quả thật là không phụ với cái danh linh trùng mặt người, nó có cái đầu hình người, to bằng hạt thủy tinh bình thường, đặc điểm trên khuôn mặt giống như phiên bản thu nhỏ của một đứa trẻ, ngoại trừ việc có những xúc tu màu vàng đang nhảy mọc trên đầu, giống như những bím tóc lộn ngược đang nhảy múa.  

Mà cơ thể thì vẫn là trùng như cũ, cơ thể có kích thước bằng ngón áp út, được bao phủ bởi những đường vân phức tạp và huyền bí, phần thân chính có màu trắng bạc, những đường vân quấn quanh theo hình tròn, tràn đầy sự bí ẩn.  

Có bốn tay bốn chân đầy đủ, nếu có thể biến hình thì sẽ giống như một người thu nhỏ.  

Trong đầu Dương Bách Xuyên hiện lên một câu, vịt con xấu xí biến thành thiên nga.  

Không ngờ sau khi Trùng Tử cắn nuốt vô số rết sa mạc lại có thể biến hình, có thể nói như bước con nhộng lột vỏ để hóa thành bươm bướm xinh đẹp.  

Dương Bách Xuyên cảm thán về tạo hóa thần kỳ của vạn vật trên thế gian này.  

Lúc trước, Trùng Tử chỉ là một con sâu róm, trên đầu chỉ có hoa văn hình mặt người, sau khi tiến hóa đã hoàn toàn biến thành đầu người, hơn nữa nó còn có thể nói tiếng người để giao tiếp với chủ nhân Dương Bách Xuyên.  

Sau khi nhìn thấy Trùng Tử tiến hóa, vật nhỏ biến thành bộ dáng rất đáng yêu. Dương Bách Xuyên thẳng thừng nhổ nước bọt.  

Thầm nghĩ, không biết bây giờ Trùng Tử sẽ có bản lĩnh thần thông gì?  

Đang chuẩn bị nói chuyện, Trịnh Bân Bân lại bước tới, nhìn thấy Trùng Tử xinh đẹp đáng yêu, nàng hô lên một tiếng: “Woa, thật là đáng yêu ~”  

Vừa nói, Trịnh Bân Bân vừa giơ tay chạm về phía Trùng Tử, các cô gái trời sinh đã không thể chống lại những vật nhỏ mê người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi