SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Gọi Trùng Tử ba tiếng giống như đá chìm đáy biển, lúc này Dương Bách Xuyên mới phát hiện, Trùng Tử vốn đang nằm trên đầu hắn như một chiếc kẹp tóc, hiện tại đã không thấy đâu nữa.  

Trái tim hắn như chìm xuống đáy vực.  

Lẽ nào hắn phải trơ mắt nhìn ma đầu Đại Tôn đánh đập, làm nhục sao?  

Dương Bách Xuyên muốn đánh trả, nhưng hắn không dám, một khi hắn phản đòn thì Bộ Thanh mai sẽ nguy hiểm tính mạng.  

Khó hắn lắm mới gặp được nữ nhân của mình, Dương Bách Xuyên sao có thể để cô gặp nguy hiểm? Hoặc nói đúng hơn là nguy hiểm tới tính mạng, hắn đã mất đi một Liễu Linh Linh, lúc này hắn không hề muốn Bộ Thanh Mai cũng sẽ như vậy.  

Advertisement

Nhưng…Đây là vấn đề tiến thoái lưỡng nan.  

Nếu phản đòn thì Dương Bách Xuyên nắm chắc có thể gi ết chết được ma đầu Đại Tôn, tiêt diệt Trương Thiến, hắn sẽ sống sót, nhưng nếu như vậy thì đương nhiên Bộ Thanh Mai sẽ chết.  

Một vấn đề nan giải đang ở trước mặt hắn.  

Lúc này ma đầu Đại Tôn cười độc ác bước tới, trong tay lão xuất hiện một thanh kiếm dài sắc bén.  

Advertisement

Dương Bách Xuyên lau sạch máu ở khóe miệng, hắn chậm rãi đứng dậy rồi híp mắt nhìn chằm chằm ma đầu Đại Tôn: “Bỏ Bộ Thanh Mai ra, ta sẽ thế chỗ của cô ấy, nếu không thì cá chết lưới rách.”  

Trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên đã làm ra một hành động mà người ngoài nhìn vào sẽ cho là ngu xuẩn, hắn thà chết cũng không muốn phụ nữ nhân của mình.  

Khi Dương Bách Xuyên nói ra những lời này, ma đầu Đại Tôn đang đứng cách hắn ba mét, trong mắt lão ta đột nhiên lóe ra một tia sáng màu xanh lục, ngay cả Trương Thiến và Bộ Thanh Mai ở phía sau cũng như vậy.  

Sâu trong mắt ba người bọn họ có một tia sáng xanh lập lòe, nhưng rất quỷ dị.  

“Haha, ngươi đúng là thâm tình, có thể hy sinh bản thân vì một nữ nhân?” Ma đầu Đại Tôn dừng bước, lão nhìn Dương Bách Xuyên hỏi.  

“Chỉ cần ngươi bỏ nàng ấy ra, ta bằng lòng một mạng đổi một mạng, kẻ thù của ngươi là ta, không phải nàng ấy.” Dương Bách Xuyên chỉ vào Bộ Thanh Mai, trầm giọng nói.  

Lúc này, không một ai phát hiện, trong hốc mắt đầu lâu đang treo bên hông Dương Bách Xuyên ngày càng đỏ rực, ngay cả Dương Bách Xuyên cũng không hề phát giác.  

“Hahaha~” Ma đầu Đại Tôn cười phá lên, nhưng lão ta lập tức dừng lại: “Hôm nay, bản tôn không thể làm theo ý của ngươi được, ta xem ngươi có thể làm được trò trống gì, hừ.”  

Dứt lời, ma đầu Đại Tôn vung kiếm về phía Dương Bách Xuyên, miệng còn cười nham hiểm nói: “Đừng có né tránh, ngoan ngoãn để bản tôn xiên ngươi vài nhát, nếu không thì nữ nhân của ngươi sẽ thêm vài lỗ thủng trên người.” Lời nói đầy đe dọa.  

Dương Bách Xuyên tức tới phát run, nhưng hắn thật sự không dám cử động, ma đầu Đại Tôn đang nắm trong tay tử huyệt của hắn.  

Dương Bách Xuyên quá trọng tình cảm, đây cũng là điểm yếu lớn nhất của hắn, năm đó sư phụ Vân Thiên Tà cũng đã từng nói với hắn chuyện này.  

Hắn trơ mắt nhìn kiếm của ma đầu Đại Tôn đang đâm tới ngực mình, càng ngày càng gần…  

Có đánh trả không?  

Dương Bách Xuyên tự hỏi, nhưng khi nhìn thấy con dao đang đặt trước cổ Bộ Thanh Mai, trên người cô chằng chịt vết thương, cuối cùng thì hắn cũng quyết định nhắm hai mắt lại.  

Lúc này, một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên.  

Hẳn chỉ nghe được: “Chủ nhân, đánh trả đi. Tất cả chỉ là ảo ảnh.”  

“Gì, ảo ảnh? Ngươi là ai?” Dương Bách Xuyên hỏi theo bản năng.  

“Chủ nhân, ta là Thiện Linh, trước tiên chủ nhân hãy đánh trả, giải trừ nguy hiểm, đợi ta phá vỡ ảo ảnh của đối phương thì sẽ biết.” Giọng của Thiện Linh vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên.  

Từ sau khi chiếm được Thiện Linh vào năm đó, Dương Bách Xuyên nghe theo kiến nghị của lão quỷ ở La Phù, hắn không giế t chết tà linh này, mà thu phục được thì đổi tên thành Thiện Linh, sau đó thì Thiện Linh hóa thành bản thể thành một cái đầu lâu, treo ở bên hông hắn như một vật trang trí, kích thước của nó chỉ to bằng cái nắm tay nên hắn cũng quên mất.  

Hôm nay nếu không phải Thiện Linh chủ động nhắc nhở thì Dương Bách Xuyên cũng không nghĩ ra.  

Lúc này, trong đầu hắn bỗng thông suốt.  

Hắn lựa chọn tin tưởng Thiện Linh, bởi vì nó là người hầu mà hắn thu phục, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, hắn chết thì Thiện Linh cũng sẽ tan thành mây khói, thế nên Thiện Linh sẽ không hại hắn.  

Hơn nữa, theo lời của Thiện Linh thì những gì đang diễn ra trước mắt chỉ là ảo ảnh, lúc này Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy có gì đó không đúng, đầu tiên là vừa bước chân vào đã không thấy tung tích của Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường, điều này rất vô lý.  

Thứ hai là Trùng Tử đang nằm trên đầu hắn cũng biến mất không thấy, phải biết vật nhỏ là linh trùng của hắn, sẽ không dễ dàng bỏ đi mà không nói một lời.  

Điểm thứ ba là đáng nghi ngờ nhất, không ngờ hắn lại gặp ma đầu Đại Tôn, Trương Thiến và Bộ Thanh Mai ở đây, nơi này nằm sâu bên trong hoang mạc ở châu Tây Sơn, liệu có trùng hợp quá mức không?  

Cộng thêm Bạch Tiểu Sinh luôn nhấn mạnh mọi người phải hết sức cẩn thận, đây là địa bàn của Sa Hồ, sơ ý một chút là sẽ mắc bẫy, Sa Hồ am hiểu nhất chính là thuật ảo ảnh.  

Nghe xong lời Thiện Linh nói, Dương Bách Xuyên chợt bừng tỉnh, hắn nhìn về phía ba người ma đầu Đại Tôn, Trương Thiến và Bộ Thanh Mai.  

Cuối cùng thì hắn cũng phát hiện, có một ánh sáng xanh kỳ lạ trong sâu thẳm trong đôi mắt của ba người họ.  

Dương Bách Xuyên biết, nếu hắn quá quan tâm tới thì sẽ bị loạn.  

Có lẽ tất cả những gì trước mắt thật sự chỉ là một ảo ảnh, mặc dù hắn chưa từng tu luyện qua thuật pháp này, nhưng trong truyền thừa mà sư phụ để lại có ghi chép, thuật ảo ảnh cấp cao có thể trộm tâm ma.  

Cũng có thể nói, đối phương thi triển ảo ảnh có thể đánh cắp nội tâm của bọn họ, dựa vào nội tâm ám ảnh, ký ức, v.v. mà tạo ra ảo ảnh, hơn nữa còn vô cùng chân thực. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi