SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Trịnh Bân Bân muốn tìm phân thân thuần dương mà tổ tiên để lại nên lúc này nàng ta chỉ có thể kiểm tra từng cỗ quan tài thủy tinh một. Đó là do khi nhìn bao quát hang động chẳng còn thấy thứ gì khác, bởi vậy mà nàng ta không thể không dò dẫm hết quan tài này đến quan tài nọ.  

Theo lời của Trịnh Bân Bân, có lẽ phân thân thuần dương mà tổ tiên nhà nàng ta để lại nằm trong số các quan tài thủy tinh này.  

Trịnh Bân Bân xoay người nói với Dương Bách Xuyên: "Xuyên tử, chỗ này rộng quá, chúng ta chia nhau ra tìm đi. Ngươi nhớ kiểm tra xung quanh xem hoa Vô Diệp không. Theo ghi chép tổ tiên ta để lại, hoa Vô Diệp mọc trên phân thân thuần dương của ông ấy, thứ đó cũng trù phú, thuận lợi cho thiên tài địa bảo cắm rễ, ta tin tưởng ghi chép của tổ tiên không sai."  

Dương Bách Xuyên biết Trịnh Bân Bân sợ mình suy nghĩ linh tinh nên mới cất công giải thích, hắn nhìn nàng ta và cười nói: "Thật ra có hoa Vô Diệp hay không cũng chẳng sao. Đối với ta, lần này được đi theo các ngươi mở mang tầm mắt, được kết bạn với bốn huynh muội các ngươi đã quý giá hơn việc tìm thiên tài địa bảo rồi."  

Advertisement

Trịnh Bân Bân ngẩn người, một lúc sau nàng ta bật cười: "Thế thì còn gì bằng." Không nói gì thêm nữa, nàng ta xoay người bắt đầu công cuộc tìm kiếm.  

Ba người chia nhau ra tìm, Dương Bách Xuyên ung dung qua lại giữa các cỗ quan tài thủy tinh như đang đi du lịch.  

Dù sao trong thâm tâm hắn cũng có suy nghĩ đó. Khi nhìn thấy nơi đây không có thứ gì đặc biệt, chỉ có một rừng quan tài thủy tinh, Dương Bách Xuyên đã không trông mong gì vào việc tìm được hoa Vô Diệp gì đó rồi, vả lại ngay từ đầu hắn bảo cần tìm hoa Vô Diệp chỉ để cho bốn người Trịnh Bân Bân một lời giải thích mà thôi.  

Với tâm trạng thoải mái, Dương Bách Xuyên đi tới một góc nằm ở phía cuối hang động đá vôi từ lúc nào không hay. Hắn vẫn không có phát hiện gì mới, toàn bộ hang động đá vôi đều là quan tài của tộc Cáo Cát, ngoài ra không còn thứ gì khác nữa.  

Lúc đi tới góc cuối, Dương Bách Xuyên vốn định quay lại đi tìm Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường nhưng lúc chuẩn bị xoay người hình như khóe mắt nhìn thấy một tia sáng vàng lóe lên trên vách động ở góc rồi vụt tắt rất nhanh.  

Dương Bách Xuyên nhìn về phía đó theo phản xạ, song chẳng có gì trên bức tường được làm bằng thủy tinh cả.  

Hắn chắc chắn mình không gặp ảo giác, tu luyện đến cảnh giới bây giờ của hắn rất hiếm có ảo giác gì có thể làm hắn lay động.  

Tiến lên hai bước, đứng trước vách động quan sát thật cẩn thận nhưng vẫn không phát hiện có gì khác thường, Dương Bách Xuyên không tin. Rõ ràng hắn nhìn thấy một tia sáng vàng vút qua mà, không thể nào sai được.  

Hắn dùng ý niệm tỏa linh thức ra quan sát.  

Vào giây phút linh thức chạm đến bức tường, Dương Bách Xuyên bất chợt cảm thấy chóng mặt, mất thăng bằng như thể đột nhiên bị ai kéo đi mà không kịp trở tay.  

Mà lúc này, bức tường trước mặt Dương Bách Xuyên bỗng rực lên tia sáng vàng, Dương Bách Xuyên biến mất tăm, không còn thấy bóng dáng hắn trước vách động đâu nữa.  

Cũng ngay lúc đó, Trịnh Bân Bân tại một đầu khác của hang động đá vôi mừng rỡ reo lên: "Xuyên tử, lão tam, tới đây mau lên, ta tìm thấy rồi!"  

"Đây đây!" Hoa Liễu Tường lên tiếng, nhanh chóng chạy về phía nơi Trịnh Bân Bân đang đứng.  

Nhưng lại không nghe thấy tiếng Dương Bách Xuyên đáp lại đâu cả.  

Giờ đây, Trịnh Bân Bân đang đứng trước một cỗ quan tài thủy tinh với vẻ mặt đầy kích động. Trong quan tài có một người trung niên mặc cẩm bào đang nằm, đó là cỗ quan tài duy nhất có người trong cả hang động đá vôi này.  

Mặc dù đã có quan tài ngăn cách nhưng Trịnh Bân Bân vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh chí dương chí dương như có như không tỏa ra từ trong quan tài. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, nàng ta đã khẳng định được rằng đây chính là phân thân thuần dương mà tổ tiên của mình - vua Phiêu Lưu - đã để lại.  

"Lão đại tìm ra rồi sao?" Hoa Liễu Tường đi tới, nhìn chằm chằm vào người trung niên nằm trong quan tài thủy tinh bằng đôi mắt sáng ngời, cất câu hỏi đầy bất ngờ xen lẫn mừng rỡ.  

Trịnh Bân Bân vui mừng gật đầu: "Tìm thấy rồi! Người trong quan tài giống y đúc bức tranh tổ tiên ta từng xem, tỏa ra khí tức chí dương chí cương, chắc chắn là phân thân thuần dương của tổ tiên rồi."  

"Nghe ngươi nói thấy cũng đúng, bức tượng tổ sư gia trong điện Phiêu Lưu của chúng ta giống hệt người trong này." Hoa Liễu Tường đáp.  

"May thật, cuối cùng cũng không nhục mệnh. Có phần thân thuần dương này của tổ tiên rồi, chỉ cần đợi gia gia luyện hóa nó nữa thôi, ta đây chống mắt lên xem mấy kẻ vô ơn bội nghĩa ở vương thành Phiêu Lưu kia còn xấc láo kiểu gì!" Vẻ mặt Trịnh Bân Bân đầy mãn nguyện xen lẫn sát ý.  

"Đúng vậy, chờ lão gia luyện hóa phân thân thuần dương thì việc thống nhất vương thành Phiêu Lưu, tái kiến thiết vương quốc Phiêu Lưu chỉ còn là vấn đề thời gian. Khi thời khắc đó đến, chúng ta sẽ giết sạch lũ khốn nạn xem mình là trời kia." Hoa Liễu Tường cũng vô cùng hào hứng.  

"Lão Tam, lần này vất vả cho các ngươi rồi, cả ngươi nữa... Ơ? Xuyên tử đâu rồi?" Đến tận bây giờ Trịnh Bân Bân mới nhận ra Dương Bách Xuyên vẫn chưa đến.  

Hoa Liễu Tường ngạc nhiên nhìn dáo dác xung quanh: "Ta cũng không biết nữa, hồi nãy mới thấy hắn đi bên kia, để ta qua tìm xem sao."  

...  

Nửa tiếng sau, Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường phát hiện không thấy tung tích Dương Bách Xuyên đâu cả.  

Hai người họ lục tung mọi ngóc ngách trong hang động đá vôi nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.  

Dương Bách Xuyên đã biến mất một cách lạ lùng.  

"Lão đại, có khi nào Dương huynh đệ đã quay về đường cũ rồi không?" Hoa Liễu Tường hỏi.  

"Ngươi thấy có lý không? Mặc dù Xuyên tử và chúng ta chỉ mới quen biết nhau không lâu nhưng hắn vẫn ưu tiên chúng ta trong tình huống khó xử, hắn không phải kẻ vô trách nhiệm như vậy đâu, nếu ra ngoài thì nhất định hắn đã báo với chúng ta một tiếng rồi. Không được, phải tìm lại thôi, chắc chắn hắn gặp chuyện rồi!" Không hiểu sao Trịnh Bân Bân lo sốt vó cả lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi