SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Đối mặt với hai nắm đấm Nguyên Thần và lửa Thần Hồn của Dương Bách Xuyên, trong ánh mắt Huyết Lang đã có hoảng sợ.  

Trong lúc rống giận thảm thiết, Yêu Hồn của Huyết Lang biến dị đã nhạt đi, hơn nữa đã bị lửa Thần Hồn của Dương Bách Xuyên đốt rồi.  

Lúc này, khóe miệng Dương Bách Xuyên mỉm cười tự nói: “Không tin không giết được con súc sinh như ngươi.”  

Thế nhưng hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Yêu Hồn hiện lên trên người Huyết Lang vốn đã mờ nhạt vô cùng đã bắt đầu lờ mờ, rõ ràng bị Dương Bạch Xuyên đả thương không nhẹ.  

Ai ngờ một giây sau, trong tiếng hú dài của súc sinh này một sừng trên đầu lấp lánh ánh sáng, Yêu Hồn vốn vô cùng mờ nhạt của nó, ngay lập tức lại khôi phục trạng thái bình thường lần nữa trong ánh sáng tỏa ra trên sừng của Huyết Lang, hơn nữa dường như còn mạnh mẽ hơn Yêu Hồn lúc trước mấy phần.  

Advertisement

Sau đó lại mạnh như rồng như hổ nhào về phía Dương Bách Xuyên.  

Cảnh này khiến Dương Bách Xuyên trợn mắt há miệng.  

Mẹ nó như vậy còn chơi có thể thế nào?  

Rất rõ ràng một ánh sáng bộc phát ở sừng trên đỉnh đầu của Huyết Lang biến dị lại là có thể khôi phục lực Yêu Hồn.  

Thần thông thiên phú này nghịch thiên rồi.  

Nếu như cứ tuần hoàn như vậy, thì muốn giế t chết Huyết Lang này khó rồi, hơn nữa làm không tốt còn sẽ bỏ cả mạng nhỏ của mình vào.  

Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Bách Xuyên co giật, có điều hắn không tin một sừng của Huyết Lang khôi phục sức mạnh Yêu Hôn là không có giới hạn, lập tức hắn lại ra tay lần nữa…  

……  

Ở bên khác, bốn người Triệu Bân Bân đã chém giết với Huyết Lang bình thường, cũng may trong này không xuất hiện Huyết Lang cấp đại viên mãn nữa, không tới mức khiến bốn người không có sức đánh trả.  

Có điều dù là như vậy, xung quanh hơn trăm Huyết Lang cũng khiến bốn người nuốt không nổi, cũng không biết sau khi chém giết bao lâu cuối cùng đã xuất hiện thương vọng.  

Bạch Tiểu Sinh vốn bị gãy một cánh tay sau khi trải qua chém giết hồi lâu, không cẩn thận đã bị một Huyết Lang cắn thương ở cổ.  

“Lão nhị…”  

Ba người Trịnh Bân Bân kêu to.  

“Grào grào grào.”  

Công kích của Huyết Lang trở lên hung mãnh, đám súc sinh này bẩm sinh hiểu năng lực tác chiến đội nhóm chém giết, sau khi Bạch Tiểu Binh bị thương, nháy mắt đã bị bốn năm con Huyết Lang vây đánh, phút chốc đã xé xác của Bạch Tiểu Sinh ra ăn, Nguyên Thần cũng không thoát khỏi.  

Nhóm bốn người bị phá ra, sau khi thiếu một người đa mưu túc trí như Bạch Tiểu Sinh ba người Trịnh Bân Bân, Hoa Liễu Tường, Thiết Hùng bắt đầu nổi điên, hoàn toàn bộc lộ triển khai liều mạng chém giết.  

Sau khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Bạch Tiểu Sinh, Dương Bách Xuyên vô thức nhìn qua, sau khi thấy cảnh tượng Bạch Tiểu Sinh bị một đám Huyết Lang xé xác, con ngươi của hắn cũng đỏ ngầu, trong phút chốc này lại bị Huyết Lang biến dị nắm bắt được cơ hội, xẹt một vuốt qua lồ ng ngực, lộ ra vết thương xương máu.  

“Nghiệt súc.”  

Dương Bách Xuyên cũng bắt đầu cáu tiết, chém giết với Huyết Lang biến dị.  

Trong trận hoàn toàn hỗn loạn, bên Trịnh Bân Bân từng người bắt đầu chém giết đơn lẻ sau khi mất đi nhân vật chỉ huy đội nhóm vì cái chết của Bạch Tiểu Sinh, bọn họ đều muốn báo thù cho Bạch Tiểu Sinh.  

Sau giết chóc một đêm đến bình minh ngày hôm sau, cả hẻm núi Huyết Lang, thi thể Huyết Lang nằm ngổn ngang, lan tràn mùi máu tanh nồng nặc.  

Trịnh Bân Bân tóc tai bù xù, ánh mắt đỏ bừng, lồ ng ngực Thiết Hùng xuất hiện một lỗ thủng, gã thiêu đốt Tinh Nguyên chắn trước người Hoa Liễu Tường, còn Hoa Liễu Tường hộc máu quỳ trên mặt đất.  

Hơn trăm con Huyết Lang bị ba người liều giết còn lại hơn chín con, lúc này không tiến lên trước mà lại bao vây ba người Trịnh Bân Bân, tư thế lúc nào cũng nhìn như hổ rình mồi, một loạt xông lên.  

Ba người tạo thành hình chữ phẩm, nhìn Dương Bách Xuyên và Huyết Lang biến dị vẫn đang liều giết.  

“Bịch.”  

Lại là một đòn chém giết, thân thể Dương Bách Xuyên lùi lại mấy chục mét, đúng lúc xuất hiện cách ba người Trịnh Bân Bân không xa.  

“Phụt.” Hắn nôn ra một ngụm máu, nghiêng đầu nhìn về phía ba người Triệu Bân Bân, trong lòng cả kinh phát hiện Thiết Hùng trợn con ngươi đứng yên không có sức sống, Tinh Nguyên đã thiết đốt gần như không còn. Hoa Liễu Tường và Triệu Bân Bân đều bị thương nặng, nhất là Hoa Liễu Tường nửa quỳ trên mặt đất, sức sống trên người đang nhanh chóng mất đi.  

Chỉ có tình hình của Trịnh Bân Bân là tốt hơn chút, nàng ta là tu vi cảnh giới Xuất Khiếu trung kỳ, Dương Bách Xuyên nghĩ nếu không phải nàng ta che chở cho người khác, thì không đến mức bị thương nặng như vậy.  

Lúc này trên dưới cả người Dương Bách Xuyên cũng là vết thương chồng chất, Nguyên Thần của hắn bị Huyết Lang biến dị liều mạng mấy lần, không thích hợp xuất khiếu chiến đấu nữa.  

Hắn đã xem thường một sừng trên đỉnh đầu của Huyết Lang biến dị rồi, một sừng trên đầu của súc sinh này mỗi lần lấp lóe ánh sáng đều có thể khiến Yêu Hồn khôi phục tăng cường, đây mới là nguyên nhân Dương Bách Xuyên bị thương nặng, căn bản không tốt hơn súc sinh này, có thể kiên trì đến bây giờ không dễ dàng.

Cả người Huyết Lang biến dị toàn là lỗ máu, đều do bị Dương Bách Xuyên đâm xuyên ra nhưng so sánh ra thì bị thương không tính là nặng. Lần này sau khi tách ra, Huyết Lang không nhào lên nữa mà nổi lên ánh mắt đỏ sẫm nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên.  

Thấy vậy Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm chân Huyết Lang từ từ di chuyển qua chỗ Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường, hắn muốn trị thương cho hai người, trên người còn nước Sinh Mệnh, cũng không định giấu riêng nữa.  

Lúc còn chưa lấy nước Sinh Mệnh ra, Hoa Liễu Tường lại yếu ớt nói: “Xuyên Xuyên Tử, giúp ta chăm sóc lão đại vệ.”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi