SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên vừa quay đầu lại thì nhìn thấy nội y của Viên Kim Phượng kẹt lại móc vào khóa kéo của bộ váy liền áo. Không kéo được váy lên, bởi vì tay của cô không với được phía sau.  

Anh có chút ngây người.  

Lúc này Viên Kim Phượng lại kêu một tiếng: “Lại đây, tôi không sợ, nhóc con nhà cậu sợ cái gì?”  

Ở trong mắt của Viên Kim Phượng, anh chính là một nhóc con, bởi vì lúc cô đi ra ngoài dốc sức làm, Dương Bách Xuyên còn đang đi học.  

Cô luôn đối xử với anh như một cậu em trai nhà bên.  

Mặc dù mấy phút trước cô bị Dương Bách Xuyên dọa sợ, nhưng lúc đó là ngoài ý muốn.  

Lúc này váy áo bị kẹt ở khóa kéo, cô không còn cách nào, không thể để tràn sau lưng đi về!  

Ai bảo nơi này chỉ có cô và Dương Bách Xuyên!  

Dương Bách Xuyên bị Viên Kim Phượng kêu to một tiếng, phục hồi lại tinh thần: “A a, đến… Đến.”  

Trái tim không biết cố gắng đập liên hồi, đi đến phía sau của Viên Kim Phượng, có chút không dám nhìn tấm lưng trắng như ngọc của cô.  

Trong tầm mắt nhìn thấy nội y màu đen móc vào khóa kéo của bộ váy màu trắng.  

Vươn bàn tay, có chút run rẩy kéo khóa giúp cô.  

Nhưng không biết bởi vì khẩn trương, hay do Dương Bách Xuyên không dám nhìn về phía lưng của Viên Kim Phượng, anh kéo vài lần đều không chút sứt mẻ.  

Trong lòng có chút sốt ruột.  

Dương Bách Xuyên cảm giác được khi tay của anh đụng đến da thịt của cô, Viên Kim Phượng hơi run rẩy một chút, anh có chút không dám nhìn thẳng vào cô.  

Ngay sau đó tay dùng sức, chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt.  

Dương Bách Xuyên kéo đứt khóa kéo của Viên Kim Phượng, bởi vì dùng sức quá mạnh, túm cô ngả về sau, thuận thế ngã vào trên người anh.  

Hai người không đứng vững ngã xuống mặt đất.  

đây hoàn toàn là động tác vô tâm, Dương Bách Xuyên thầm mắng bản thân quá ngốc.  

Mặt mũi đỏ bừng, cảm nhận được hơi thở của đàn ông, trong nháy mắt cô có chút choáng váng.  

Dương Bách Xuyên xấu hổ đến mức hận không thể tìm một khe đất chui vào, lần này không giải thích rõ được, nhưng thật sự chỉ là vô tình!  

Cuống quýt buông lỏng hai tay, thân mình vừa động, Viên Kim Phượng đang đè trên người anh lăn xuống bên cạnh.  

Lần này hai người thâm mật mặt đối mặt, không khoảng cách dán lại với nhau.  

Xoang mũi truyền đến hương nước hoa nhàn nhạt tỏa ra từ trên người Viên Kim Phượng.  

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Viên Kim Phượng, anh buột miệng thốt ra: “Chị Kim Phượng… Chị thật đẹp.”  

Viên Kim Phượng chưa được nghe có người khen cô như vậy từ rất lâu rồi, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, sắc mặt đỏ bừng hừ một tiếng.  

Có câu nói củi khô bốc lửa, chính là dùng để hình dùng tình huống lúc này của hai người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi