SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lần này Dương Bách Xuyên nghe rõ đó là tiếng rồng gầm. Hắn bất giác ngẩng đầu nhìn, tức thì trông thấy bầu trời phía sau vàng rực rỡ, loáng thoáng xuất hiện một con giao long dài chín trượng.  

Một giây sau gió nổi lên, sương trắng cuộn trào. Dương Bách Xuyên nhìn thấy rõ một cái đầu khổng lồ có cặp sừng vàng dài bằng đầu ngón tay, toàn thân màu vàng, dưới bụng không có chân, bay từ trong sương trắng hơn mấy chục thước tới. Hắn biết giao long này chưa hóa rồng, nhưng ngoại hình có dáng dấp của rồng, trông giống mãng xà hơn.

Trên không trung, nháy mắt giao long đã lao đến khiến dây thần kinh của Dương Bách Xuyên căng chặt, bởi vì hắn phát hiện ra giao long lao về phía mình.  

Nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ diễn ra.  

Khi Dương Bách Xuyên và giao long nhìn nhau, hắn phát hiện thấy trong mắt đối phương chợt lóe lên tia sáng.  

Dương Bách Xuyên cảm thấy ánh mắt con giao long này rất kỳ lạ, dường như có niềm vui xen lẫn kinh ngạc khi gặp lại người quen cũ.  

Đương nhiên hắn biết ý nghĩ này rất hoang đường.  

Khi giao long xông tới, Dương Bách Xuyên đã chuẩn bị sẵn sàng. Nếu giao long tấn công hắn thì hắn sẽ tiến vào không gian bình Càn Khôn ngay lập tức. Về phần bình Càn Khôn có bị phát hiện hay không, hắn không quan tâm được nhiều như vậy, dù sao tính mạng cũng quan trọng hơn.  

Tuy nhiên, một giây sau hắn trông thấy giao long bay qua đỉnh đầu mình, xông về phía Viên Nhật Tân.  

Dương Bách Xuyên sửng sốt, nhưng sau khi tỉnh táo lại hắn rất vui mừng. Mặc dù hắn không biết tại sao giao long không xử hắn mà lại muốn bay tới chỗ Viên Nhật Tân, nhưng dẫu sao đây cũng là chuyện tốt.  

Hắn thầm nghĩ phải chăng con giao long này quen biết mình?  

Nhưng ngẫm lại thì thấy không thể nào, từ trước tới giờ hắn chưa từng gặp giao long gì đó. Hơn nữa khu vực cấm phía Nam đã tồn tại từ lâu, khi người ta lăn lộn ở Sơn Hải Giới, hắn còn chưa ra đời nữa kìa, sao có thể quen biết được?  

Tóm lại, đây là chuyện tốt đối với tên họ Dương nào đó.  

"Gừ!"  

Lúc này, nháy mắt giao long màu vàng đã bay tới trước mặt Viên Nhật Tân. Nó gầm lên với ông ta rồi phun ra một cột nước.  

Giao long đã bỏ qua Dương Bách Xuyên, vậy thì hắn không vội tiến vào không gian bình Càn Khôn nữa. Dương Bách Xuyên xoay người đi ra ngoài sương mù dày đặc. Nếu có thể, hắn không ngại chém Viên Nhật Tân một đao.  

Chỉ thấy cột nước giao long phun ra lập tức hóa thành từng mũi tên nước phóng tới Viên Nhật Tân.  

Có điều lúc này Dương Bách Xuyên nổi lòng nghi ngờ, bởi vì hắn cảm thấy hình như cột nước mà giao long phun ra không mạnh lắm. Nói ra thì bảo dát vàng lên mặt, Dương Bách Xuyên cảm thấy đòn tấn công này của giao long còn chẳng mạnh bằng mình, cùng lắm chỉ là thực lực Xuất Khiếu hậu kỳ.  

Lẽ nào giao long chỉ đang thử Viên Nhật Tân?  

Dương Bách Xuyên thầm nghĩ trong lòng.  

Không chỉ Dương Bách Xuyên nghi ngờ thực lực của giao long, mà Viên Nhật Tân đích thân trải nghiệm lại càng nghi ngờ sâu sắc.  

Ban đầu khi Viên Nhật Tân thấy giao long xuất hiện, Dương Bách Xuyên và Chiêm Khánh Nhân đều hoảng sợ, nhất là Chiêm Khánh Nhân căng thẳng ra mặt. Nhưng sau đó ông ta trông thấy Dương Bách Xuyên vung tay về phía Chiêm Khánh Nhân, một giây sau Chiêm Khánh Nhân và hai tọa kỵ Hỏa Vân Khuyển đều biến mất.  

Tuy Viên Nhật Tân đứng ở đằng xa, nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng. Mặc dù Dương Bách Xuyên và Chiêm Khánh Nhân ở trong sương trắng dày đặc, nhưng với cấp bậc tu vi của Viên Nhật Tân, ông ta nhìn rõ bọn họ đang làm gì trong trong màn sương dày chẳng hề khó.  

Viên Nhật Tân trơ mắt nhìn Chiêm Khánh Nhân và hai con Hỏa Vân Khuyển tự dưng biến mất bên cạnh Dương Bách Xuyên.  

Khoảnh khắc ấy Viên Nhật Tân chấn động toàn thân. Đột nhiên ông ta nghĩ tới một khả năng, đó là trên người Dương Bách Xuyên có pháp bảo động tiên. Chỉ có pháp bảo động tiên mới có thể thu người sống vào bên trong.  

Nghĩ đến chuyện trên người Dương Bách Xuyên có pháp bảo động tiên, hai mắt Viên Nhật Tân đỏ ngầu, thầm tính toán sau khi giao long ra tay với Dương Bách Xuyên, mình có nên cướp người hay không. Dù sao trên người Dương Bách Xuyên cũng có pháp bảo động tiên, đây là sức hấp dẫn trí mạng đối với Viên Nhật Tân.  

Trong thiên hạ có mấy tu sĩ sở hữu pháp bảo động tiên chứ?  

Viên Nhật Tân chỉ biết cả Sơn Hải Giới chỉ có Bổ Thiên Cung có một pháp bảo động tiên, nhưng không phải sở hữu cá nhân mà là pháp bảo của cả Bổ Thiên Cung, pháp bảo chung của toàn môn phái. Chính vì Bổ Thiên Cung có một pháp bảo động tiên nên mới trở thành thế lực đứng đầu Sơn Hải Giới, có địa vị đặc biệt.  

Viên Nhật Tân tưởng tượng nếu mình có một pháp bảo động tiên thì thống nhất điện Mạo Hiểm, thành lập vương quốc Mạo Hiểm mới, trở thành tồn tại ngang tầm Bổ Thiên Cung không còn là vấn đề.  

Ông ta nghĩ tới đây, trong lòng hừng hực nhiệt huyết.  

Nhưng Viên Nhật Tân không ngờ rằng sau khi giao long nhìn Dương Bách Xuyên, nó lại bay thẳng về phía mình, phun ra một cột nước hóa thành mũi tên nước tấn công mình.  

Điều này khiến Viên Nhật Tân rất buồn bực. Ông ta không tài nào hiểu nổi, rõ ràng là Dương Bách Xuyên ở phía trước, tại sao giao long không tấn công Dương Bách Xuyên mà lại vượt qua hắn lao đến chỗ mình?  

Đến thì đến thôi, dù sao ông ta cũng muốn dò xét bản lĩnh của giao long. Ai dè từ đòn tấn công này của giao long, Viên Nhật Tân cảm thấy hình như công kích của giao long không mạnh, tối đa cũng chỉ là thực thực cảnh giới Xuất Khiếu hậu kỳ, còn không mạnh bằng Dương Bách Xuyên.  

Viên Nhật Tân ôm lòng nghi ngờ, vung tay hóa giải đòn tấn công của giao lòng. Quá dễ! Điều này khiến Viên Nhật Tân cho rằng giao long giở trò gian, vì vậy càng thêm cẩn thận.  

"Gừ!"  

Lúc này giao long gầm thét, có vẻ như nó nổi giận với Viên Nhật Tân. Trong lỗ mũi của giao long phóng ra hai luồng khí màu xanh tấn công ông ta.  

Viên Nhật Tân nhìn thấy hai luồng khí xanh từ trong lỗ mũi giao long phóng đến, mặt lập tức biến sắc. Theo ông ta biết thì trong điển tịch có viết nếu dính phải hơi thở của rồng sẽ lập tức hóa thành nước.  

Mặc dù phía trước không phải là chân long, nhưng cũng là giao long. Hơi thở của rồng đang ập về phía ông ta.  

Tuy là hơi thở của giao long, nhưng vẫn khiến Viên Nhật Tân không dám lơ là.  

Điều ông ta có thể làm là dốc toàn lực. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi