SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Ngay sau đó Nguyên Thần của hắn trực tiếp chui ra ngoài, bay vèo vào trán của con rối vô diện.  

Rồi một cảnh thần kỳ xuất hiện, con rối vô diện vốn không có ngũ quan đã xuất hiện ngũ quan, nháy mắt trở nên rõ ràng, giống Dương Bách Xuyên như đúc, điểm khác biệt duy nhất chính là làn da màu vàng nhạt, nhưng điều này không quan trọng.  

Dương Bách Xuyên thử cử động tay chân, vô cùng linh hoạt không có bất cứ trở ngại nào, không khác gì cơ thể của mình, khống chế tự nhiên. Lúc này hắn mới biết thuật con rối lão già kia để lại đáng quý cỡ nào.  

Nhảy nhót một lát, Dương Bách Xuyên dừng lại, đột nhiên kêu quái: “Đệch, mẹ nó sơ suất quá rồi, vậy mà quên luyện ra một cái chim nhỏ.”  

Nhìn thân thể kim loại trần truồng, Dương Bách Xuyên buồn bực muốn chết, vẻ mặt đau khổ.

Luyện chế con rối là luyện chế dựa theo thân hình của bản thân, nhưng Dương mỗ đã quên mất thứ quan trọng nhất của nam nhân, trong lòng luôn cảm thấy không dễ chịu, nhưng cũng hết cách, chỉ có thể tự an ủi trong lòng, nói: “Không sao chỉ là thân thể của một con rối thôi…”  

Tự thôi miên có hiệu quả, sau đó Dương mỗ lấy ra một bộ quần áo mặc lên, tháo nhẫn trữ vật trên người bản thể xuống đeo vào, rồi chuẩn bị ra ngoài.  

Đương nhiên bản tôn ở lại chỗ này, hắn triệu hồi ba con Hỏa Vân Khuyển và Vượng Tử tới, căn dặn ở đây bảo vệ bản tôn của hắn, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. Bây giờ hắn là trạng thái Nguyên Thần xuất khiếu, nếu bản tôn xảy ra chuyện, đến lúc đó Dương Bách Xuyên khóc cũng chẳng kịp.  

Có điều vẫn thấy không yên tâm, hắn lại triệu hồi tỷ muội Ngô Mặc Thu và Kiều Phúc ra.  

Advertisement

“Bái kiến tiên sinh.”  

Thấy Dương Bách Xuyên, ba người hành lễ, nhưng Dương Bách Xuyên lại đứng yên không động đậy, ngược lại người sắc mặt màu vàng bên cạnh nói: “Đừng kinh ngạc, ta Nguyên Thần xuất khiếu rồi, cái này là một con rối luyện chế. Thu Nhi theo ta ra ngoài làm việc, Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ ở đây hộ pháp, trông coi bản tôn của ta, không được để bất cứ ai tới gần.”  

“Cẩn tuân mệnh lệnh của tiên sinh.”  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới yên tâm, dẫn Ngô Mặc Thu xuống núi Hỏa Diệm, bay thẳng đến vương thành Mạo Hiểm.  

Trên đường đi, Ngô Mặc Thu ở trạng thái ẩn thân, vừa đi vừa nói chuyện với Dương Bách Xuyên.  

“Tiên sinh, về sau chúng ta có thể giữ được nơi này không?”  

“Trong mười năm sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng mười năm sau rất khó nói, cho nên bây giờ ta đang đến vương thành Mạo Hiểm nghĩ cách.”  

“Tiên sinh, ngươi đi tìm Trịnh cô nương kia sao?”  

“Ừ.”  

“Tiên sinh, ngươi thích Trịnh cô nương à?”  

“Đừng nói bừa, bọn ta là bạn bè.”  

“Ồ.”  

“Không phải ta nói, Thu Nhi, sao giờ ngươi cũng trở nên bát quái như vậy, tu luyện cho tốt mới là việc chính biết không? Bây giờ Phong Đô Quyết tu luyện đến cảnh giới gì rồi?”  

“Hì hì.” Ngô Mặc Thu tinh nghịch cười nói: “Tiên sinh, mấy ngày trước ta vừa mới đột phá, bây giờ Phong Đô Quyết đã tu luyện đến giai đoạn trung phẩm tầng thứ năm.”  

“Trung phẩm tầng thứ năm? Vậy là tương đương với cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ rồi, không tệ nha, tiếp tục cố gắng, bây giờ ngươi đã là cao thủ của Vân Môn ta, cao hơn cả tỷ muội Lục gia rồi.” Dương Bách Xuyên rất kinh ngạc.  

Mấy năm gần đây, ba quỷ tu đều đang bế quan tu luyện, hắn cũng không hỏi đến, không ngờ Ngô Mặc Thu đã im hơi lặng tiếng tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, tỷ muội Lục gia mới là giai đoạn Nguyên Anh sơ kỳ. Không thể không nói quỷ tu Ngô Mặc Thu này có thiên tư trác việt, không hổ là người sư phụ từng khen ngợi.  

“He he, cảm ơn tiên sinh đã khen. Thu Nhi nhất định sẽ cố gắng, ta muốn mãi mãi ở bên cạnh tiên sinh, làm cái bóng của tiên sinh.” Trông dáng vẻ Ngô Mặc Thu như thiếu nữ tuổi thanh xuân, nhưng tính cách nói chuyện vẫn là bé gái, sau khi nhận được sự khen ngợi của Dương Bách Xuyên, nàng rất vui mừng. Nhưng trong lòng lại biết rõ, nàng muốn mãi mãi làm cái bóng của tiên sinh, thì chút cố gắng này còn lâu mới đủ. Không thấy bây giờ tiên sinh đã là tu vi Xuất Khiếu hậu kỳ rồi sao?  

Cho nên ngoài miệng Ngô Mặc Thu cười nói, trong lòng lại nghĩ nhất định phải cố gắng tu luyện hơn nữa mới được.  

“Ừ, con đường tu luyện chăm chỉ khổ luyện là điều kiện cơ sở, nhưng cũng không nên cố ý cưỡng cầu, đến cấp bậc Nguyên Anh không phải chỉ cố gắng là được, cưỡng chế tu luyện kết quả sẽ hoàn toàn trái ngược, quan trọng là ở cảm ngộ.”  

“Thu Nhi hiểu, tiên sinh yên tâm đi.”  

Hai người vừa đi vừa nói, bất giác vương thành Mạo Hiểm đã xuất hiện trong tầm mắt.  

Lúc tới gần, trong lòng Dương Bách Xuyên chợt động, trên mặt hắn sinh ra biến đổi, ngũ quan biến thành một thanh niên mày kiếm mắt sáng, chỗ tốt lớn nhất của con rối vô diện này chính là biến hóa.  

Dương mỗ biến bản thân thành một gương mặt khôi ngô khiến nữ nhân nhìn thấy là muốn ch ảy nước miếng, rồi hắn nhìn Ngô Mặc Thu, hỏi: “Thu Nhi, đẹp trai không?”  

“Hi hi, tiên sinh đẹp trai, nhưng chỉ là sắc mặt vàng quá rồi, sẽ không bị người nhận ra tiên sinh là thân con rối chứ?” Ngô Mặc Thu ở trạng thái ẩn thân nói chuyện với Dương Bách Xuyên, rất tinh nghịch hỏi.  

“Ư, đây là con rối kim loại, mặt vàng là bình thường, tu sĩ Tu Chân Giới vô cùng kỳ quặc, chắc không sao đâu, vả lại Nguyên Thần của ta là hàng thật giá thật. Hơn nữa ngươi phải tin tưởng bí thuật luyện chế con rối của ta là bí thuật đỉnh cấp thế gian, người bình thường đừng hòng nhìn thấu. Yên tâm đi, không sao.” Dương mỗ nói khoác không biết ngượng, chém gió với Ngô Mặc Thu.  

“Ừ, tiên sinh lợi hại nhất.” Ngô Mặc Thu lại cứ là fan não tàn của Dương mỗ, nói cái gì cũng tin.  

“Ha ha, vậy ta yên tâm rồi.” Lúc này Dương Bách Xuyên rất hào nhoáng.  

Sau đó hắn nghênh ngang bước vào vương thành Mạo Hiểm, cơ thể bây giờ là kim tinh, Nguyên Thần là bản tôn của hắn, ngoài da dẻ hơi vàng ra, thì đúng là một người tóc vàng đẹp trai.  

Có điều khuyết điểm duy nhất là trong người hắn không có chân khí, chỉ có thể dùng sức mạnh Nguyên Thần, vì dù sao đây cũng là con rối. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi