SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên đến gần một lính gác hỏi thăm, kết quả là người ta bơ hắn. Không còn cách nào khác, Dương Bách Xuyên đành phải lấy Mạo Hiểm Lệnh ra. Hắn cũng chẳng muốn huênh hoang ở nơi đông người, nhưng người ta không đếm xỉa đến mình thì hắn đành phải lấy Mạo Hiểm Lệnh ra dọa người.  

Kết quả nằm trong dự đoán của Dương Bách Xuyên. Khi hắn lấy Mạo Hiểm Lệnh ra lắc qua lắc lại trước mặt lính gác, tên lính gác này lập tức biến sắc, định hành lễ.  

"Thôi khỏi, ta hỏi ngươi chuyện này." Tên họ Dương nào đó ngăn cản lính gác định hành lễ.  

"Thuộc hạ có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, mong đại nhân thứ lỗi. Mời đại nhân sai bảo." Thái độ của tên lính gác này trở nên tốt hơn.  

"Ngươi có biết nơi ở của công chúa điện hạ Trịnh Bân Bân không? Có thể dẫn ta đến đó không? Ta là bạn của nàng." Dương Bách Xuyên hỏi đối phương.  

"Thưa đại nhân, ngài cầm lệnh bài là có thể trực tiếp đi tìm người. Công chúa điện hạ ở trong Tử Dương Uyển điện Mạo Hiểm, có điều..." Khi nói tới đây, tên lính gác này bỗng ngập ngừng, dường như kiêng dè điều gì đó.  

Dương Bách Xuyên lật tay lấy ra một viên đan Chân Khí đưa cho gã: "Nếu tiện thì nói cho ta." Sao hắn lại không nhìn ra tên lính gác này có điều giấu giếm chứ! Hơn nữa hắn cũng từng nghe Trịnh Bân Bân nói điện Mạo Hiểm bằng mặt không bằng lòng, mười túc lão chia thành ba phe nội đấu, có chút chuyện cũng là bình thường.  

Hôm nay hắn mạo hiểm đến đây vì có vài chuyện cần hỏi rõ. Mặc dù người này chỉ là lính gác, nhưng Dương Bách Xuyên thấy gã có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong. Vấn đề của tu sĩ đỉnh phong không gì ngoài bình cảnh. Hắn tặng đối phương một viên đan dược, tin rằng sẽ biết một số tin tức. Thân là lính gác của điện Mạo Hiểm, tin tức gã biết chắc chắn đáng tin cậy hơn tin đồn.  

Ở vương thành Mạo Hiểm, đan dược là tiền tệ mạnh. Hắn tin rằng tên lính gác này sẽ nhận.  

Quả nhiên khi Dương Bách Xuyên lấy đan dược ra, hai mắt lính gác lập tức sáng ngời: "Tiện chứ tiện chứ, tạ ơn đại nhân ban thưởng đan dược." Gã vừa nói vừa duỗi tay lấy đan dược, sau đó nói với Dương Bách Xuyên: "Mời đại nhân đi theo ta, nói ở đây không tiện."  

Dương Bách Xuyên gật đầu, đi theo gã đến một góc hẻo lánh của điện Mạo Hiểm.  

Tên lính gác này không rề rà mà nói luôn: "Thưa đại nhân, là thế này, ta nghe nói hai ngày trước công chúa điện hạ trở về đã đến tháp Mạo Hiểm của đại túc lão. Ừm, đại túc lão là ông nội của công chúa điện hạ Trịnh Diêm Vương. Sau đó, tháp Mạo Hiểm bị giới nghiêm, trong vòng ba dặm toàn là cấm quân, cũng là thân vệ của đại túc lão.  

Vì vậy đại nhân vẫn nên chờ một thời gian nữa rồi hẵng đi tìm công chúa điện hạ thì hơn, dù ngài đến Tử Dương Uyển của công chúa điện hạ cũng không được gặp nàng. Hơn nữa ta còn nghe nói hôm qua tam túc lão Viên Nhật Tân truy sát hung thủ sát hại cháu trai đã tiến vào khu vực cấm phía Nam, kết quả là bị thương nặng trở về. Hiện giờ điện Mạo Hiểm không yên ổn, ngài trông chừng ở đại sảnh Mạo Hiểm là được rồi, đừng đến điện Mạo Hiểm nữa. Lúc này đến đó khó tránh khỏi rước rắc rối vào thân."  

Dương Bách Xuyên nghe xong liền chìm vào suy tư. Hắn là người biết chuyện, tất nhiên có thể đoán được tên lính gác này nói quá nửa là thật. Như vậy thì hắn không thể đi tìm Trịnh Bân Bân, có tìm cũng vô dụng. Tháp Mạo Hiểm là địa bàn của Trịnh Diêm Vương, đang trong trạng thái giới nghiêm, hắn không thể đến gần. Bây giờ đi tìm người khẳng định là không khả thi.  

Chắc hẳn Trịnh Bân Bân mang phân thân thuần dương về, nhất định là Trịnh Diêm Vương chuẩn bị luyện hóa phân thân thuần dương rồi. Đây là chuyện lớn của nhà họ Trịnh, Trịnh Bân Bân ở lại giúp đỡ là điều nên làm.  

Ngoài ra, Viên Nhật Tân bị ăn hành, cũng đang ở điện Mạo Hiểm. Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ, tất nhiên nhà họ Trịnh có thể nghe thấy tin tức Viên Nhật Tân bị thương, như vậy thì thời gian tới điện Mạo Hiểm sắp biến thiên rồi.  

Lúc này hắn đi tìm Trịnh Bân Bân không khéo sẽ bị Viên Nhật Tân và thế lực của chín túc lão khác chú ý. Đây không phải chuyện tốt, vẫn nên chờ Trịnh Bân Bân ra ngoài rồi tính sau.  

Dương Bách Xuyên đuổi lính gác đi, thầm nghĩ nếu không lấy được bản đồ từ chỗ Trịnh Bân Bân thì chỉ có thể tự nghĩ cách. Đối với hắn mà nói, chuyện này hẳn là không khó.  

Đại sảnh Mạo Hiểm có đủ loại nhiệm vụ được phát ra. Trịnh Bân Bân từng nói chỉ cần đến đại sảnh Mạo Hiểm nhận nhiệm vụ do điện Mạo Hiểm ban bố, hoàn thành nhiệm vụ là có thể nhận được bản đồ.  

Vì vậy Dương Bách Xuyên cảm thấy cầu người không bằng cầu mình. Hắn xoay người đi vào đại sảnh Mạo Hiểm, chuẩn bị đi nhận một nhiệm vụ, sau đó hoàn thành nhiệm vụ để đổi lấy bản đồ.  

Sau khi vào trong, cả sảnh Mạo Hiểm vô cùng rộng lớn, tạo cho Dương Bách Xuyên cảm giác như tới nhà ga thủ đô Trung Quốc. Từng ô cửa tiếp khách, dòng người cuồn cuộn.  

Có khu treo thưởng nhiệm vụ, khu phát nhiệm vụ, khu đổi nhiệm vụ...  

Nói chung là có rất nhiều khu nhiệm vụ, mỗi khu có chức trách riêng, có trật tự không hề hỗn loạn. May mà Dương Bách Xuyên biết chữ, chữ ở nơi này là chữ phồn thể cổ xưa của Trung Quốc, cho nên tìm không khó.  

Chẳng mấy chốc Dương Bách Xuyên đã tìm đến khu nhiệm vụ bản đồ. Cửa tiếp khách này rất vắng vẻ, không có ai cả. Ngẫm lại thấy cũng đúng, khách phiêu lưu sống ở vương thành Mạo Hiểm đa phần đều đã quen với địa hình châu Hoàng Sa, không giống kẻ ngoại lai là hắn mù tịt hoàn cảnh xung quanh, cần có bản đồ.  

Sau khi Dương Bách Xuyên đi vào, hắn trông thấy một ông lão úp sấp lên quầy tiếp khách ngủ say. Dương Bách Xuyên hết sức buồn bực, hắn đã đi vào rồi mà người ta vẫn không đón tiếp hắn.  

"Khụ"  

Tên họ Dương nào đó đành phải quấy rầy ông lão đang ngủ.  

Hắn hắng giọng một tiếng, đối phương không có phản ứng.  

"Khụ khụ!"  

Lần này Dương Bách Xuyên đi thẳng tới trước quầy, ho hai tiếng thật to.  

"Ai rảnh hơi thế, quấy rầy mộng xuân của lão phu." Cuối cùng ông lão úp sấp trên quầy ngủ cũng tỉnh giấc, nhưng lời nói ẩn chứa tức giận, mắt nhìn Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên lập tức cạn lời, thầm nghĩ ngươi đã già khọm rồi mà còn mộng xuân?  

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, việc vẫn phải làm. Hắn mỉm cười nói với ông lão: "Quấy rầy chủ sự đại nhân rồi, ta muốn nhận một nhiệm vụ bản đồ." Chủ sự là tên gọi chung của nhân viên làm việc ở đây. Lúc nãy trên đường đi hắn nghe thấy người khác gọi như vậy nên cũng gọi theo.  

Vừa nghe Dương Bách Xuyên nói muốn nhận nhiệm vụ, ông lão lập tức tỉnh ngủ. Lão làm việc ở cửa nhiệm vụ bản đồ, có thể nói là nơi vắng vẻ nhất đại sảnh Mạo Hiểm. Không giống những nơi khác chật kín người và được thưởng béo bở, nơi tiếp khách nhận nhiệm vụ bản đồ của hắn vắng vẻ bởi vì hầu hết mọi người đều không cần. Ở vương thành Mạo Hiểm lâu tất nhiên đã quen thuộc địa hình, người ta tội gì phải mạo hiểm.  

Ông lão nhìn Dương Bách Xuyên, cười ha ha nói: "Tiểu huynh đệ mới tới vương thành Mạo Hiểm ư?"  

"Xem như thế đi, có vấn đề gì sao?" Dương Bách Xuyên tùy ý hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi