SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lão chủ sự thầm kêu r3n: “Đây mẹ nó là tướng cướp đấy, Thảo Thượng Phi đã hành nghề ở châu Tây Sơn hơn trăm năm, khách phiêu lưu chết trong tay Thảo Thượng Phi nhiều vô số kể, điện Mạo Hiểm đã từng năm lần bảy lượt cử người vây quét Thảo Thượng Phi nhưng đều tổn binh hao tướng, không ngờ Dương Bách Xuyên lại làm được.  

“Sao rồi chủ sự đại nhân, ta đã lấy đầu của Thảo Thượng phi về cho ngài, có phải ngài nên thực hiện khế ước rồi không?” Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm nói.  

“A… Đúng đúng đúng, khế ước, khế ước, ta sẽ xử lý ngay đây.” Ngoài miệng thì lão chủ sự cười ha ha, trong tay lấy ra khế ước đã ký kết với Dương Bách Xuyên, chiếu lướt qua bia khế ước.  

Bia khế ước lập tức tỏa sáng rực rỡ, xuất hiện một hàng chữ: Khách phiêu lưu Vô Diện đã hoàn thành khế ước phẩm thượng đẳng, chém giết tướng cướp Thảo Thượng Phi, phần thưởng của nhiệm vụ là một tấm bản đồ châu Tây Sơn.”  

Trong phút chốc toàn bộ sảnh Mạo Hiểm nổ tung, từng hồi bàn tán xôn xao lên.  

“Khách phiêu lưu Vô Diện? Ai là Vô Diện vậy?”  

“Uầy ~ tên Vô Diện này ghê gớm thật đấy, vậy mà còn giết được cả tướng cướp Thảo Thượng Phi ~”  

“Ta nghe nói bản thân tướng cướp Thảo Thượng Phi là tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu hậu kỳ, hang ổ của hắn có cả trận pháp vòng xoáy Lưu Sa, nghe đồn cường giả cảnh giới Phân Thần cũng không thể dễ dàng tiến vào vòng xoáy Lưu Sa được đâu, huống hồ mọi người đều biết dưới trướng tướng cướp Thảo Thượng Phi còn có tám trăm tên cướp, kẻ Vô Diện này là thần thánh phương nào đây?”  

“Ta nói cho mà nghe, không chừng tu vi của Thảo Thượng Phi đã đến Xuất Khiếu đại viên mãn luôn rồi, một trăm năm trước Thảo Thượng Phi ở cảnh giới Xuất Khiếu hậu kỳ, trong trăm năm qua rất có khả năng gã ta đã đạt đến Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn.”  

“Chắc chắn rồi, tướng cướp Thảo Thượng Phi này chuyên đánh giết cướp bóc khách phiêu lưu, khách phiêu lưu chết trong tay gã ta không một nghìn thì cũng tám trăm.”  

“Đúng vậy, kẻ Vô Diện có thể giế t chết tướng cướp Thảo Thượng Phi này không đơn giản, hâm mộ Vô Diện quá, những khách phiêu lưu từng bị Thảo Thượng Phi đánh cướp giết hại đều treo thưởng với Thảo Thượng Phi, trong vòng trăm năm con số tiền thưởng truy nã Thảo Thượng Phi đã lên đến mười vạn linh thạch, kẻ Vô Diện này giàu to rồi ~”  

“...”  

Từng lời bàn tán lọt vào tai Dương Bách Xuyên, khóe miệng hắn nở nụ cười, cuối khu bản đồ, hiện tại hắn được chủ sự mời ngồi uống trà.  

Trong tay lão chủ sự là một cái hộp gấm lớn bằng bàn tay đặt trước mặt Dương Bách Xuyên, ông ta thân thiết nói: “Vô Diện này, đây là bản đồ tỉ mỉ kỹ càng nhất toàn bộ châu Tây Sơn đều nằm hết trong đó, ngươi lấy đi.”  

Dương Bách Xuyên cũng không khách sáo, từ trong tay ông ta trực tiếp nhận lấy hộp gấm, khi mở ra thấy một khối ngọc giản cao cấp, thâm nhập linh thức vào nhìn thì quả thực đây là bản đồ toàn bộ châu Tây Sơn, còn kỹ càng tỉ mỉ hơn cả trong tưởng tượng của hắn, hắn nói thầm: “Thương vụ này đáng giá.”  

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên nâng chung trà lên hớp một ngụm, cười híp mắt nhìn lão chủ sự nói: “Có phải chủ sự đại nhân còn chưa đưa ta thứ gì không?”  

Khóe miệng lão chủ sự giật giật, vội vàng cười nói: “Dạ dạ dạ, dựa theo giải thưởng mà điện Mạo Hiểm treo thưởng thì tướng cướp Thảo Thượng Phi có giá truy nã là mười vạn linh thạch hạ phẩm, khừ đi phí của điện Mạo Hiểm là ba phần ra thì lão hủ còn bảy vạn linh thạch, đây, đây là bảy vạn linh thạch.”  

Trong khi nói chuyện lão chủ sự đã vung tay lên đau đớn đặt một cái túi trữ vật trước mặt Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên cười mỉm đưa linh thức vào đảo qua, bên trong quả thực là bảy vạn linh thạch, dù sao đây cũng là niềm vui bất ngờ, sau đó hắn không hề khách khí cất đi.  

Nhưng Dương Bách Xuyên vẫn híp mắt nói: “Có phải chủ sự đại nhân đã quên mất một chuyện rồi không?”  

Lúc này trong mắt lão chủ sự lóe lên ánh sáng, còn trái tim thì đập bình bịch, tất nhiên ông ta hiểu Dương Bách Xuyên đang nói gì, nhưng bây giờ ông ta có nỗi khổ không thể nói.  

Chỉ có thể giả ngu nói: “Không có, bản đồ với linh thạch treo thưởng đã giao hết cho ngươi không thiếu gì cả, ngươi xem qua thử coi số lượng có đúng không, lão hủ có thể bổ sung cho ngươi.”  

“Không không không, ý của ta không phải vậy, mà ta nói là chuyện khế ước, chẳng lẽ còn cần ta phải nhắc cho chủ sự đại nhân nhớ à?”  

Giờ phút này lão chủ sự biết mình không thể giả vờ nữa, cũng chỉ có thể cười cười trả lời: “Thôi vậy đi người huynh đệ Vô Diện, ngươi nghe xem có được không, lúc trước khi ngươi giao tiền khế ước vì không đủ linh thạch nên đã thế chấp ba viên đan chân khí, định giá là một vạn linh thạch tiền khế ước.  

Bây giờ lão hủ trả lại cho ngươi một vạn linh thạch, chúng ta bù thêm, bù thêm, ha ha, người già rồi đãng trí quá, quên cả chuyện tiền khế ước, trách lão già ta đây, trách ta ~”  

“Chủ sự đại nhân, trong khế ước đã nói rõ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì thế chấp thứ gì sẽ được hoàn nguyên vẹn về, bây giờ ta yêu đầu chủ sự đại nhân trả lại cho ta ba viên đan dược chân khí, trả lại hết, chủ sự đại nhân nhanh lên đi, ta đang gấp.” Từ lúc bắt đầu Dương Bách Xuyên đã cảm giác được tên già khọm này có vấn đề, lẽ ra không thể quên đi chuyện tiền khế ước được, ông ta đang giả ngu để lừa đảo thì có, ta biết ngay là tiền khế ước hay chính là ba viên đan chân khí đã bị ông ta hưởng dụng rồi.  

Hay lắm, Dương Bách Xuyên ta đây phải lấy lại được đan chân khí, đây cũng là quy tắc của điện Mạo Hiểm, khi khách phiêu lưu ký khế ước thế chấp thứ gì thì khi hoàn thành nhiệm vụ phải hoàn về cái đó, không được hao hụt chút nào, nếu dám ăn xén đồ thế chấp của khách phiêu lưu, để cho cấp cao điện Mạo Hiểm biết được, thì lão chủ sự sẽ chịu trừng phạt nghiêm khắc.  

Đây là quy tắc cho Mạo Hiểm vương lập ra, mỗi một người trong điện Mạo Hiểm hay khách phiêu lưu đều phải tuân thủ theo.  

Lão chủ sự nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì mặt tái mét, nếu Dương Bách Xuyên hét to một tiếng để cho người trong Chấp Pháp Đường của điện Mạo Hiểm biết được, thì ông ta chắc chắn sẽ phải chết.  

Trên trán ông ta toát cả mồ hôi lạnh: “Người huynh đệ Vô Diện này, nói nói… nói thật, ba viên đan chân khí của ngài đã bị lão hủ dùng sạch rồi, xin ngươi giơ cao đánh khẽ, lão hủ nguyên ý trả một vạn năm linh thạch để bồi thường, ngươi thấy sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi