SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Trùng Tử, ngươi có sao không?" Dương Bách Xuyên gấp giọng hỏi.  

"Chủ nhân, ta chính là trùng vương chi vương, sao có thể xảy ra chuyện được? Chủ nhân yên tâm, tuy rằng cổ trùng trong đan điền của Mạnh lão đầu không phải thứ tầm thường nhưng muốn đả thương ta thì vẫn chưa đủ trình." Trùng Tử vỗ nhẹ cái cánh bé tin hin, trên mặt tràn ngập biểu cảm kiêu ngạo nói.  

"Không có chuyện gì là tốt rồi, về sau không được lỗ m ãng hấp tấp nữa, đã biết chưa?" Dương Bách Xuyên hằm mặt dặn dò.  

"Biết rồi chủ nhân, sau này Trùng Tử sẽ nghe chủ nhân." Trùng Tử bé như cái bánh pudding thật ra vẫn rất nghe lời.  

Sau khi gật đầu, Dương Bách Xuyên hỏi tiếp: "Trùng Tử ngươi thấy thế nào, nếu nghĩ cách để ngươi tiến hoá thêm lần nữa, liệu có chắc chắn xử lý được cổ trùng trong đan điền Mạnh lão đầu mà không làm tổn thương ông ấy không?"  

Advertisement

"Nếu giúp ta tiến hoá thêm lần nữa, đương nhiên không có vấn đề gì cả, nhưng mà chủ nhân, ta muốn tiến hóa một lần nữa cũng không dễ dàng, cần có cơ duyên cơ, nhưng mà... hiện tại có một cách có thể đối phó cổ trùng trong đan điền Mạnh lão đầu, không cần phải chờ ta tiến hóa mà vẫn có thể làm được." Trùng Tử phát ra tiếng nói nũng nịu như em bé.  

"Là cách gì?"  

"Cách gì?"  

Dương Bách Xuyên và Mạnh Trường Thanh gần như đồng thời đưa ra câu hỏi.  

Advertisement

Mạnh Trường Thanh kích động đến mức toàn thân run lên, không ngờ hiện tại dị trùng của Dương Bách Xuyên lại có cách.  

Chỉ nghe Trùng Tử nói: "Để ta chui vào đối chiến với cổ trùng trong đan điền của Mạnh lão đầu, chỉ cần cho ta đủ thời gian, ta có thể hoàn toàn cắn nuốt cổ trùng trong cơ thể Mạnh lão đầu. Đến lúc đó ta cũng có thể hoàn thành một lần tiến hóa."  

"Ầy…" Dương Bách Xuyên lập tức trợn trắng mắt, nhóc con này bảo đây là biện pháp á? Đan điền của Mạnh Trường Thanh có một con cổ trùng mà suýt chút nữa bị hành đến phát điên, hiện tại lại thêm một con nữa chui vào, ông ta trụ nổi không?  

Hơn nữa nghe ý Trùng Tử thì có vẻ nó muốn vào trong đấu với cổ trùng, làm vậy sao được?  

Hắn vất vả lắm mới tìm được một trận pháp sư chuyên nghiệp cho Vân Môn, hơn nữa còn là một người được xưng là Trận Tiên. Trùng Tử chui vào quậy với cổ trùng, không chừng sẽ khiến Mạnh Trường Thanh đi đời nhà ma mất.  

Điều này tuyệt đối không được xảy ra.  

"Ta nói nè Trùng Tử, đây là một ý tưởng vô dụng đó ngươi có biết không? Nếu cổ trùng trong đan điền Mạnh lão đầu bị ngoại lực uy hiếp, nó sẽ cắn trả Mạnh lão đầu đầu tiên. Ý tưởng này ngươi sẽ cướp đi cái mạng già của Mạnh lão đầu, không được, vẫn nên chờ ngươi tiến hóa xong thì hãy lại nghĩ cách tiếp." Dương Bách Xuyên bác bỏ ý tưởng vô dụng của Trùng Tử.  

"Chủ nhân ngươi lo lắng quá rồi, ta là linh trùng mặt người, được xưng là trùng vương chi vương, một con trùng dù có mạnh tới cỡ nào thì khi ở trước mặt linh trùng mặt người chúng ta đây, đều phải dè chừng, đây là lực lượng uy áp trời sinh. Chỉ cần cho ta thời gian tiến vào đối chiến với cổ trùng trong đan điền Mạnh lão đầu trước, chỉ cần chiến thắng là ta có thể từ từ bào mòn cổ trùng đến chết, hơn nữa ta còn có thể tiến hóa một lần nữa đó." Trùng Tử bắt đầu giải thích cho Dương Bách Xuyên.  

Giờ phút này sắc mặt của Mạnh lão đầu bắt đầu trở nên không rõ. Ông ta nghe được lời nói của Trùng Tử, tuy rằng ý tưởng của Trùng Tử rất mạo hiểm, làm không khéo thì cái mạng già của mình sẽ đi đời nhà ma luôn. Nhưng Mạnh lão đầu đã bị cổ trùng tra tấn đến mức sắp sụp đổ, chợt nghe được lời này của Trùng Tử, đây là biện pháp duy nhất mà ông ta đã nghe được trong một ngàn năm qua.  

Ông ta động tâm.  

Mạnh Trường Thanh nhìn Trùng Tử, không nhịn được hỏi: "Xin hỏi tinh linh đại nhân, không biết ngài nắm chắc được mấy phần và phải mất thời gian bao lâu?"  

Vốn dĩ Dương Bách Xuyên định khuyên nhủ, nhưng sau khi hắn nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Mạnh Trường Thanh, cuối cùng vẫn thôi.  

Mặt khác, hắn cũng có niềm tin đối với Trùng Tử.  

Nên hắn không nói gì cả, khẽ gật đầu với Trùng Tử ý bảo Trùng Tử giải thích cho Mạnh Trường Thanh.  

"Tiến vào trong cơ thể ngươi chiến đấu với cổ trùng, nắm chắc 80% thành công, còn về phần bào mòn cổ trùng đến chết hẳn, chuyện này thì tuỳ duyên thôi, có lẽ ta chỉ cần một ngày, cũng có lẽ phải mất một năm, thậm chí là lâu hơn nữa. Nhưng ta bảo đảm chắc chắn sẽ không quá ba năm, trong vòng ba năm ta nhất định có thể giải quyết xong cổ trùng trong đan điền ngươi." Trùng Tử nghiêm túc nói bằng chất giọng trẻ con.  

"Ba năm?" Mạnh lão đầu thất thanh nói.  

"Ê này ông già à, ba năm là nhanh lắm rồi đó, ta sẽ dốc hết sức lực, nếu đợi ta tiến hóa thành công, hiển nhiên khả năng thành công sẽ cao hơn nữa, đối phó cổ trùng cũng sẽ nhanh hơn. Nhưng muốn giúp ta tiến hóa đâu có dễ dàng như vậy, mười năm tám năm cũng chưa chắc có thể tiến hóa thành công, phải biết rằng cái thứ bên trong đan điền của ngươi chính là cổ trùng mà Vu tộc thượng cổ đã nuôi dưỡng, không phải ta coi khinh Nhân tộc các ngươi mà là loại cổ trùng này, ngoại trừ ta ra thì các ngươi vẫn chưa có biện pháp để giải quyết, đã hiểu chưa?"  

Trùng Tử giống như con mèo bị giẫm trúng cái đuôi, nói tằng tằng như súng máy lên đạn vậy.  

"Ấy! Tinh linh hiểu lầm rồi, ta... chỉ cảm thấy ba năm là quá nhanh, cầu xin tinh linh hãy cứu ta." Mạnh lão đầu vội vàng giải thích, ông ta quyết định đánh cuộc một phen.  

Trùng Tử làm mặt xấu, nói: "Thế mới đúng chứ, nhưng mà ngươi cầu xin ta cũng vô dụng, nếu muốn thì cầu xin chủ nhân nhà ta đi, chủ nhân không lên tiếng, ta sẽ không cứu ngươi đâu."  

Giờ khắc này Dương Bách Xuyên thật muốn hôn Trùng Tử một cái. Cuối cùng cũng không phí công nuôi dưỡng nhóc con này, nó đã chuyển đối tượng mà Mạnh lão đầu sẽ phải nợ ân huệ sang chủ nhân là mình đây.  

Mạnh Trường Thanh nghe vậy vội vàng định quỳ xuống trước mặt Dương Bách Xuyên, nói: "Xin môn chủ lên tiếng, cứu Mạnh lão đầu."  

Dương Bách Xuyên thấy vậy thì đỡ ông ta lên nói: "Mạnh lão đầu, ông lại thế nữa rồi, ta đã nói hiện tại ông là người của Vân Môn. Nếu cứu được, đương nhiên là ta sẽ cứu ông rồi."  

Nói xong hắn còn bổ sung thêm: "Nhưng mà ông hãy suy nghĩ cho kỹ, tuy rằng Trùng Tử khá chắc chắn, nhưng chung quy lại vẫn sẽ có nguy hiểm."  

"Cảm ơn môn chủ đã lo lắng, nhưng ta vẫn quyết định thử xem, cùng lắm thì chết sớm một chút mà thôi, không sao cả, nhưng nếu tinh linh của chủ nhân mà thành công, từ nay về sau Mạnh lão đầu ta chính là người hầu của chủ nhân, là người của Vân Môn, nhất định sẽ cúc cung tận tụy phục vụ tông môn đến chết mới thôi."  

Nói đến mức ngay cả lời thề cũng đã lôi ra rồi.  

Người nào đó họ Dương thấy thời cơ cũng chín muồi rồi, nghiêm túc nói với Trùng Tử: "Trùng Tử, ta nói ngươi nghe này, bằng mọi cách cũng phải giữ được tính mạng cho Mạnh lão đầu, đã biết chưa?"  

"Chủ nhân yên tâm, chắc chắn không thành vấn đề, ngươi cứ đợi đấy mà xem, xem ta xử lý con cổ trùng kia như thế nào. Chẳng qua chỉ là nhiều chân khí hơn chút thôi, đợi ta cắn nuốt nó là được."  

Khi Trùng Tử đang nói, nó đã gấp không chờ nổi mà chui vào trong cơ thể của Mạnh Trường Thanh.   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi