SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Từ lúc ông ta nói ra cái tên Vô Diện, Dương Bách Xuyên cũng đã đoán được người mặc đồ đen là ai, mặc dù đối phương bao vây kín mít, thậm chí giọng nói cũng thay đổi, thế nhưng khí tức thì không thay đổi được, ở phương diện này Dương Bách Xuyên có phương pháp phân biệt độc quyền.  

Dương Bách Xuyên biết người này chính là Tiền Bất Hoán!  

Muốn đoán được không khó, hôm nay hắn gài bẫy được hai mươi bốn vạn linh thạch, lại còn mắng Tiền Bất Hoán, người có thể tìm tới hắn gây phiền phức cũng chỉ có Tiền Bất Hoán, hoặc có thể là người của cửu Túc lão.  

Mất khoảng bảy mươi hai vạn linh thạch còn bị mắng thì ai mà cam tâm chứ?  

Cho dù đổi lại là hắn, hắn cũng không cam lòng.  

Về phần đối phương thẳng thắn vạch trần thân phận của hắn, bởi vì có một điểm quan trọng là lúc hắn là con rối vô diện vẫn luôn ở cùng một chỗ với Mạnh Trường Thanh, bây giờ trở về bản tôn cũng vẫn ở bên cạnh Mạnh Trường Thanh như trước, đối phương suy đoán là có thể liên hệ mình với Vô Diện.  

Nhưng Dương Bách Xuyên cũng không sợ hãi, mếu thật sự là con rối vô diện, có lẽ hắn đối mặt với người mặc đồ đen hoặc có thể nói là Tiền Bất Hoán, cộng thêm mười tên có khí tức đều là Xuất Khiếu cảnh bên cạnh Tiền Bất Hoán, trong đó còn tồn tại ba gã Xuất Khiếu hậu kỳ, đối mặt với những người này, con rối vô diện sẽ đối phó không lại.  

Cũng may trước khi đi ra ngoại sợ sẽ gặp chuyện gì đó, hắn đã nhập lại bản tôn, có bản tôn ở đây, chỉ cần không phải Phân Thần cảnh đến đây, Dương Bách Xuyên thật sự chỉ coi những người này là không khí.  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười nói: “Tiền Bất Hoán, muốn lật lọng thì cần gì phải che giấu, ta nghĩ là những chuyện xấu xa thế này có khi các ngươi phải làm rất nhiều lần rồi đấy chứ? Dám làm thì tại sao phải che giấu, chẳng lẽ ngươi lại muốn làm con điếm, còn muốn lập đền thờ? Thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy.”  

Tiền Bất Hoán nghiến răng nghiến lợi, nếu tất cả mọi người đều nhìn thấu thân phận của ông ta thì cũng không cần phải che giấu nữa, một tay ông ta xé lớp đồ đen trên người xuống, lộ ra bộ mặt thật.  

Ông ta nhìn Dương Bách Xuyên cười lạnh nói: “Tiểu tử, không thể không nói, lá gan của ngươi lớn thật, vận may cũng tốt, nhưng chỉ là Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ mà thôi, còn tưởng mình có thể lên trời sao? Nghe nói ngươi bị tam Túc lão Viên Nhật Tân đuổi giết vào khu vực cấm phía nam, có thể sống sót ra thật sự rất giỏi, nhưng gặp phải lão phu thì coi như ngươi xui xẻo rồi~”   

Nói đến đây, Tiền Bất Hoán tạm dừng một chút rồi lập tức tiếp tục nói: “Nhưng lão phu cho ngươi một lựa chọn, ngoan ngoãn đi theo lão phu, đảm bảo ngươi không xảy ra chuyện gì, nếu như ngươi là Luyện đan sư, vậy thì không chỉ không sao mà còn có một phần đại cơ duyên ban cho ngươi, thế nào?”  

Dương Bách Xuyên nheo mắt nhìn Tiền Bất Hoán giống như nhìn kẻ ngốc, nói: “Không thế nào cả, hôm nay tiểu gia cũng cho ngươi một lựa chọn, tự mình kết liễu, nếu không tiểu gia sẽ khiến ngươi phải hối hận khi đến đây.”  

Tiền Bất Hoán giận quá hoá cười: “Ha ha ha... Tiểu tử, ngươi thật sự coi chức vị Túc lão điện Mạo Hiểm này của lão phu chỉ là hư danh sao, nếu không biết tốt xấu, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.”  

Sau một tiếng uy hiếp ngoan độc, Tiền Bất Đổi nói với thuộc hạ xung quanh: “Bắt lại cho lão phu.”  

Ở trong mắt Tiền Bất Hoán này, Dương Bách Xuyên hoàn toàn chỉ là một tên cỏn con, không cần ông ta ra tay, mười tên thân vệ của Tôn lão điện Mạo Hiểm là có thể bắt được Dương Bách Xuyên rồi.  

Trong mười tên thân vệ của điện Mạo Hiểm có ba người đều là tu vi Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ giống như Dương Bách Xuyên, chứ đừng nói là còn có thực lực của bảy tên còn lại cộng lại cũng không kém, đương nhiên một Túc lão như ông ta sẽ không cần ra tay.  

Ở trong mắt ông ta, Dương Bách Xuyên không có tư cách khiến ông ta phải xuất thủ.  

Tiền Bất Hoán ra lệnh cho mười tên Xuất Khiếu cảnh vây quanh Dương Bách Xuyên và Mạnh Trường Thanh lập tức công kích.  

Dương Bách Xuyên trở tay siết chặt kiếm Đồ Long trong tay, không hề sợ hãi lập tức muốn ra tay, nhưng bên tai lại vang lên tiếng nói chuyện của Mạnh Trường Thanh: “Môn chủ cứ yên tâm, chuyện đối phó với những người này không đáng để môn chủ tự mình ra tay, để lão Mạnh ta thử xem.”  

“Hả?” Dương Bách Xuyên ngây người.  

Trong lúc hắn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Mạnh Trường Thanh đã ra tay, trong tay ông ta phát ra ánh sáng, xuất ra từng tấm phù chú da thú gì đó, trong miệng lẩm bẩm, chỉ chốc lát, mười tấm phù chú nhắm thẳng vào mười tên kia.  

“Ầm ầm ầm~”  

Từng tấm phù chú nổ tung ra.  

Ngay sau đó chỉ nghe thấy Mạnh Trường Thanh rống to một tiếng: “Khốn ~”  

Dương Bách Xuyên vô hình trung cảm nhận được theo chữ khốn mà Mạnh Trường Thanh nói ra, vị trí của mười tấm phù chú nổ tung bộc phát từng đạo năng lượng, tuy là cũng không mạnh lắm, khí tức cùng lắm chỉ là Nguyên Anh cảnh đại viên mãn, nhưng những tấm phù chú nối tiếp nhau thành vòng, không ngừng sinh ra liên kết vô hình.  

Ngay sau đó một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, mười tên Xuất Khiếu cảnh lập tức đứng yên tại chỗ.  

Thế mà không ngờ cơ thể bọn họ thật sự bị vây chặt.  

Ngay sau đó lại nghe thấy Mạnh Trường Thanh trầm giọng nói: “Ngưng kiếm, Trảm. “  

Dương Bách Xuyên trừng lớn mắt, đằng trước mười người đột nhiên xuất hiện mười thanh linh khí trời đất ngưng tụ thành kiếm quang, theo một tiếng trảm của Mạnh Trường Thanh thì nó hạ xuống, mười thanh kiếm lập tức chém về phía mười tên tu sĩ Xuất Khiếu cảnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi