SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Bây giờ có Trùng Tử tiến vào trong cơ thể áp chế cổ độc giúp Mạnh Trường Thanh, đường tu vi của ông ta không bị cổ độc tàn phá nữa.  

Tình trạng ngày càng tốt.  

Trong tình huống Trùng Tử áp chế được được cổ độc, con đường tu vi đã khôi phục bình thường, trên lý thuyết Mạnh Trường Thanh có thể tăng cảnh giới.  

Sau khi được Dương Bách Xuyên khai sáng, nút thắt chôn sâu trong lòng Mạnh Trường Thanh suốt gần một nghìn năm đã được cởi bỏ.  

Trước giờ ông ta rơi vào tình trạng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, tâm cảnh tiêu cực.  

Bây giờ Dương Bách Xuyên nói một hồi, tận sâu trong lòng Mạnh Trường Thanh sinh ra cảm giác khai ngộ, hiểu rõ triệt để.  

Vì vậy lúc này ông ta đã tiến vào trạng thái giác ngộ.  

Khi Mạnh Trường Thanh nhắm mắt, Dương Bách Xuyên cảm nhận được khí tức toàn thân Mạnh Trường Thanh bắt đầu tăng vọt.  

Đương nhiên không phải tu vi tăng, mà là cảnh giới tu luyện.  

Cảnh giới đã đạt được, tu vi tăng là chuyện hiển nhiên.  

Từ Nguyên Anh sơ kỳ tăng lên cảnh giới Nguyên Anh đại viên mãn.  

Advertisement

Và vẫn tiếp tục tăng...  

Cảnh giới Xuất Khiếu sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ... tăng vèo vèo đến cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn mới chậm lại.  

Lúc này miệng Dương Bách Xuyên đã há hốc thành hình chữ O.  

Hắn dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Mạnh Trường Thanh đang nhắm mắt, biết rằng đối phương đang tiến vào trạng thái giác ngộ đại đạo mà mọi người tu chân đều hâm mộ.  

Giác ngộ là phần thưởng mà đại đạo ban cho người tu luyện, có những người tu chân cả đời không gặp được mấy lần.  

Hiện tại Mạnh Trường Thanh đã tiến vào trạng thái ngộ đạo cao cấp, tuy tu vi không tăng nhưng cảnh giới tu luyện lại tăng vọt như tên lửa.  

Tăng một mạch từ cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ đến cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn. Điều quan trọng là Dương Bách Xuyên cảm nhận được khí tức cảnh giới của Mạnh Trường Thanh vẫn đang tăng lên, không có dấu hiệu dừng lại.  

"Ui!  

Dương Bách Xuyên hít sâu. Hắn đã chứng kiến người ta tăng cảnh giới một cách đáng sợ, nhưng từng từng thấy ai tăng cảnh giới một cách biến thái như vậy.  

Hiện giờ đã là cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn rồi mà vẫn tiếp tục tăng... Tiếp theo là cảnh giới Phân Thần đó!  

Cảnh giới Phân Thần!  

Cmn đây mới là cảnh giới đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp ở Sơn Hải Giới!  

Ầm!  

Một âm thanh nặng nề vang lên trong cơ thể Mạnh Trường Thanh.  

"Đệch, tiến vào cảnh giới Phân Thần thật kìa!" Dương Bách Xuyên buột miệng chửi thề.  

Bây giờ nghĩ lại thì thấy Mạnh Trường Thanh có thể bước vào cảnh giới Phân Thần hình như chẳng có gì lạ, đây là kết quả ông ta nên nhận được.  

Dù sao nghìn năm trước ông ta đã có tu vi cảnh giới Nguyên Anh đại viên mãn, nếu không bị cổ độc cắn nuốt chân khí thì trong khoảng thời gian ngàn năm ấy, với thiên phú trận pháp của Mạnh Trường Thanh, ông ta hoàn toàn có khả năng bước vào cảnh giới Phân Thần, thậm chí cao hơn.  

Vả lại, trong một nghìn năm bị cổ độc áp chế, để loại bỏ cổ độc trong đan điền, Mạnh Trường Thanh đã đi rất nhiều nơi trên Sơn Hải Giới, nếm trải những khổ cực mà người bình thường khó lòng tin được.  

Trong quá trình từ thiên tài biến thành phế vật, Mạnh Trường Thanh có thể gánh chịu áp lực trong lòng, không tự sát này kia cũng đủ chứng minh ông ta có tâm tính cứng cỏi, nghị lực hơn người.  

Bây giờ cảnh giới tăng một mạch đến Phân Thần sơ kỳ cũng coi như tốt đẹp.  

Đương nhiên đây chỉ là tăng cảnh giới tu luyện chứ không phải tu vi chân chính. Mạnh Trường Thanh muốn tăng tu vi thì vẫn cần Trùng Tử ăn hết cổ độc mới được.  

Có thể tưởng tượng được chỉ cần cổ độc trong đan điền của Mạnh Trường Thanh biến mất thì tu vi của ông ta tăng lên đuổi kịp cảnh giới, đạt đến cảnh giới Phân Thần sơ kỳ, quả là một chuyện đáng mong đợi.  

Giờ khắc này tên họ Dương nào đó rất hâm mộ, nhưng không hề ghen tỵ, trái lại trong lòng tràn đầy hưng phấn.  

Bởi vì hiện tại Mạnh Trường Thanh là trưởng lão của Vân Môn.  

Có nghĩa là trong tương lai không xa, Vân Môn có một cao thủ cảnh giới Phân Thần sắp xuất hiện.  

Có một nhân vật cảnh giới Phân Thần thì cho dù Viên Nhật Tân của điện Mạo Hiểm đánh tới cửa, Dương Bách Xuyên cũng không sợ. Sau này có Mạnh Trường Thanh trấn giữ Vân Môn, Vân Môn mới sẽ nhanh chóng cắm rễ ở Sơn Hải Giới.  

Sao tên họ Dương nào đó lại không vui vẻ cho được?  

Hiện giờ hắn chỉ mong Trùng Tử lập tức tiêu diệt hết cổ độc trong đan điền của Mạnh Trường Thanh, để cho Mạnh Trường Thanh sớm ngày trở thành cao thủ cảnh giới Phân Thần chân chính.

Thật ra Dương Bách Xuyên cũng biết việc tu vi của Mạnh Trường Thanh tăng lên không phải việc một sớm một chiều, nhưng cảnh giới của ông ta tăng lên Phân Thần cảnh là thật.  

Tu vi hậu kỳ chỉ là vấn đề thời gian, sớm hay muộn cũng bước vào Phân Thần cảnh, bởi vì cảnh giới của ông ta đã đủ rồi.  

Ngay sau đó Mạnh Trường Thành mở mắt ra, hai tròng mắt rực rỡ như sao trời, khom lừng 90 độ hành lễ với Dương Bách Xuyên, nói: “Cảm ơn môn chủ điểm hóa.”  

Lúc này trong lòng Mạnh Trường Thanh vô cùng kích động, không thể dùng lời lẽ để miêu tả hết được, nếu không phải lần trước Dương Bách Xuyên nói qua đệ tử Vân Môn không được quỳ lạy, ông ta hận không thể dập đầu cảm ơn.  

Một câu nói của Dương Bách Xuyên làm cho cảnh giới tu luyện của ông ta thăng lên hướng về Phân Thần cảnh mà ông ta đã hâm mộ rất lâu.  

Tiến vào ngộ đạo, thứ mà mỗi một người tu chân đều tha thiết ước mơ.  

Mạnh Trường Thanh không thể biểu đạt sao cho hết đại ân này.  

Hiện tại chỉ cần chờ cổ trùng trong đan điền bị sâu của Dương Bách Xuyên tiêu diệt, ông ta sẽ chính thức vấn đỉnh Phân Thần cảnh.  

“Lão Mạnh, không cần đa lễ, là tâm cảnh của ngươi được mài giũa đủ, ta cũng chỉ may mắn gặp dịp, cho dù không có lời nói chỉ điểm của ta, chờ cổ trùng trong đan điền của ngươi biến mất, sớm hay muộn ngươi cũng sẽ bước vào cảnh giới này.” Dương Bách Xuyên khiêm tốn nói.  

Mạnh Trường Thanh thành khẩn nói: “Dù ra sao lão Mạnh này vô cùng cảm kích ân tạo hóa của môn chủ…” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi