SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Thanh niên dẫn đường nói, bên ít người là đệ tử Nghiêm gia, nhìn qua mỗi người đều cao ngạo âm trầm, đây là tư thế muốn đánh Dương gia để báo thù.  

Bên nhiều người chính là con cháu Dương gia, một đám đều vô cùng tức giận, cũng khó trách, bị người đánh đến cửa, không tức giận mới lạ.  

Nhưng thanh niên nói: “May mắn Nghiêm gia và Dương gia có quan hệ liên hôn, nếu không lúc này không phải lão tổ của hai nhà đánh chiến, mà là con cháu của hai nhà xông vào chém giết.  

Lão nhân mặc y phục màu hồng chính là một trong những lão tổ của Nghiêm gia, Nghiêm Tông Thanh, một người khác mặc y phục màu đen chính là lão tổ Dương gia Dương Vấn Thiên.”  

Advertisement

Không cần thanh niên giới thiệu, Dương Bách Xuyên và Mạnh Trường Thanh đều thấy được.  

Nhìn qua, lúc này Dương Vấn Thiên và Nghiêm Tông Thanh đều ngang nhau.  

Dương Bách Xuyên hỏi thanh niên: “Dương… Quốc Trung ở đâu?”  

Thanh niên méo miệng nói: “Trong tòa tháp chín tầng phía sau, bị Vấn Thiên lão tổ nhốt ở tầng tháp thứ 9. Tòa tháp chín tầng này chính là từ đường của Dương gia, cũng là nơi an giấc ngàn thu của liệt tổ liệt tông, nói là để Dương Quốc Trung sám hối, thật ra chính là một dạng bảo hộ của lão tổ với hắn ta.  

Nghiêm gia bắt giao ngươi, Vấn Thiên lão tổ không giao, nhốt Dương Quốc Trung vào tòa tháp chín tầng, Nghiêm gia muốn mạnh mẽ bắt người, Vấn Thiên lão tổ sẽ tự ra tay chặn lại. Nói thật làm Nghiêm Tông Thanh đi vào nơi liệt tổ liệt tông của Dương gia an giấc ngàn thu, Nghiêm Tông Thanh cũng phải nghĩ lại.  

Lúc này Nghiêm Tông Thanh và Vấn Thiên lão tổ đấu pháp có thể là muốn tìm lại mặt mũi, rốt cuộc Dương Quốc Trung chém giết hơn 30 đệ tử của Nghiêm gia, món nợ này thực sự không nhỏ, không chừng một vị lão tổ khác của Nghiêm gia cũng đến bắt người, haizz, thế sự khó lường.”  

Nghe thanh niên nói, trong lòng Dương Bách Xuyên cảm thấy rất biết ơn Dương Vấn Thiên, chỉ với việc Dương Vấn Thiên bao che cho con, trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng kính trọng ông ta.  

“Vấn Thiên lão nhân vẫn bao che cho con như năm đó, điểm này không thay đổi, ha ha.” Mạnh Trường Thành không nhịn được bật cười.  

“Ầm đùng ~” Đúng lúc này, giữa không trung hai ngươi tung chưởng va chạm vào nhau sau đó tách ra.  

Nghiêm Tông Thanh âm trầm nói: “Dương Vấn Thiên, ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi có giao người hay không?”

“Nghiêm Tông Thanh, ta đã nói rồi, hiện tại đồ nhi của ta đã tiến vào từ đường Dương gia bảo hộ linh vị tổ tông, dựa theo tổ huấn của Dương gia, trong vòng 5 năm không được ra ngoài, ngươi làm ta giao người kiểu gì? Đã nói 5 năm sau giao cho ngươi không được sao, sốt ruột làm gì.” Dương Vấn Thiên nghiêm trang nói.  

Thật ra đang làm rối loạn, nói rõ không muốn giao người.  

“Ngươi… Ngươi đánh rắm, từ khi nào Dương gia có tổ huấn này?” Nghiêm Tông Thanh tức giận chửi ầm lên.  

“Ngươi mới đánh rắm, chỉ có cấm địa của Nghiêm gia có tổ huấn, không có Dương gia ta có tổ huấn? Lão phu vừa mới định ra tổ huấn này, sao hả, không lẽ còn phải báo cáo cho ngươi?” Dương Vấn Thiên nói.  

Nghiêm Tông Thanh tức giận đến mức mặt nổi đầy gân xanh: “Ngươi…”  

Đúng lúc này, một âm thanh không hề cảm tình vang vọng bốn phía: “Vấn Thiên lão nhân, ngươi vẫn không biết xấu hổ như vậy sao? Hôm nay lão phu muốn nhìn xem ngươi có thể không biết xấu hổ đến khi nào?”  

Dứt lời, giữa sân đột nhiên xuất hiện một lão giả mặc y phục màu trắng.  

Dương Vấn Thiên nhăn mày lại, nói: “Nghiêm Cơ Sơn, ngươi muốn làm như thế nào?”  

“Đại huynh~” Nghiêm Tông Thanh cung kính gọi đại huynh.  

Sắc mặt của thanh niên đứng cạnh Dương Bách Xuyên và Mạnh Trường Thanh vô cùng khó coi, nhỏ giọng nói thầm: “Không xong rồi, Nghiêm Cơ Sơn cũng đến, làm gì bây giờ!”  

“Người này chính là một cao thủ Phân Thần cảnh khác?” Dương Bách Xuyên hỏi.  

Thanh niên chua xót gật đầu: “Đúng vậy ~”  

Dương Bách Xuyên nghe vậy nhíu mày, hai đại cao thủ của Nghiêm gia ra hết, Dương gia chỉ có Dương Vấn Thiên là cao thủ Phân Thần cảnh, có thể chống đỡ được sao?  

Nếu Dương Vấn Thiên không khiêng được, rất có khả năng hôm nay phụ thân Dương Quốc Trung bị nhốt ở trong tháp sẽ gặp nguy hiểm.  

Dương Bách Xuyên quay đầu liếc nhìn Mạnh Trường Thanh.  

Mạnh Trường Thanh nhìn Dương Bách Xuyên, gật đầu, ông ta hiểu ý của Dương Bách Xuyên, đơn giản là làm ông ta lên tiếng ủng hộ Dương Vấn Thiên, cũng may hiện tại ông ta cũng là cảnh giới Phân Thần cảnh, tất nhiên thực lực chân thật vẫn là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng muốn đi ra hù dọa người cũng đủ, hoàn toàn có thể phóng xuất ra hơi thở cảnh giới Phân Thần cảnh, chỉ cần không lộ chân khí, ở trong mắt người ngoài, ông ta chính là cao thủ Phân Thần cảnh.  

Tất nhiên xiếc này cũng chỉ là bịt tai trộm chuông, chỉ cần hai vị lão tổ của Nghiêm gia quan sát thì có thể nhìn thấu được tiểu xiếc của Mạnh Trường Thanh, là cảnh giới đạt đến Phân Thần cảnh nhưng thực lực vẫn là Nguyên Anh sơ kỳ.  

Nhưng giữa tu sĩ sẽ không trắng trợn táo bạo đi xem xét cảnh giới của đối phương, nếu không chính là vô lễ, sẽ xảy ra chém giết.  

Về phương diện khác, Mạnh Trường Thanh cũng đã nghĩ kỹ rồi, bên ngoài ông ta có danh hào trận tiên, cũng là một tấm da bảo hộ, tin tưởng có thể điều này, hai vị của Nghiêm gia sẽ không dễ dàng gây chuyện với ông ta.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi