SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Khi còn nhỏ Dương Bách Xuyên mắc phải thủy đậu, là Miêu Thúy Hoa đi lên núi đào thảo dược trị hết bệnh thủy đậu cho anh.  

Viên Kim Phượng hơi sửng sốt khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, ngay sau đó nhớ lại cảnh tượng ở trong hồ Tiên Nữ, không khỏi đỏ mặt. Nhưng đến cửa là khách, hơn nữa hiếm khi trên mặt mẹ nở nụ cười, cô cũng không dám nói gì, chỉ mỉm cười đi vào trong phòng lấy ghế cho Dương Bách Xuyên.  

“Đây là cá Rồng, cá Rồng ở đâu mà to như vậy?” Mẹ của Viên kim Phượng kinh ngạc hỏi, vội vàng dặn dò con gái, nói: “Kim Phượng nhanh cầm lấy, đi đổ nước cho nhóc Xuyên.”  

“Ha ha, dì Thúy Hoa, cháu bắt được ở hồ Tiên Nữ tối hôm trước. Trên đường gặp được chị Kim Phượng, vốn dĩ muốn tặng cho chị ấy một con để nếm thử, kết quả lại quên mất. Ngày hôm qua lại không ra cửa, hôm nay cháu đến thăm dì.” Trong lời nói của Dương Bách Xuyên nửa thật nửa giả.  

Một nửa là anh muốn đến thăm Miêu Thúy Hoa, nửa còn lại muốn gặp Viên Kim Phượng.  

“Tốt tốt tốt, nhóc Xuyên trưởng thành, ở thành phố lớn cũng biết nói chuyện. Cháu có thể đến thăm dì, dì rất vui, lại đây dì ngắm nào.” Ánh mắt của mẹ Viên Kim Phượng rất hiền từ, lôi kéo Dương Bách Xuyên nói chuyện.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên rất kính nể dì Thúy Hoa, nếu không phải mười năm trước ngã gãy chân, có lẽ bây giờ bà ấy chính là người có khả năng nhất thôn. Bà nội thường xuyên nói, ông trời đui mù làm cho Miêu Thúy Hoa ngã gãy chân.  

Dương Bách Xuyên thừa dịp đặt bàn tay lên chân trái ngã đứt của bà, dùng chân khí thăm dò. Anh muốn nhìn xem có thể chữa khỏi chân cho dì Thúy Hoa hay không, nếu có thể cũng coi như làm một chuyện tốt. Năm nay dì Thúy Hoa mới gần 59 tuổi, ở trong thôn chính là thời điểm lo liệu trong nhà ngoài ngõ.  

Thứ hai nếu có thể chữa khỏi chân cho bà ấy, cũng có thể làm Viên Kim Phượng nhớ kỹ, Dương Bách Xuyên rất vui lòng làm chuyện tìm nụ cười cho người đẹp.  

Sau khi thăm dò một vòng trên đùi của dì Thúy Hoa, Dương Bách Xuyên nhíu mày. Dưới sự thăm dò của anh, phát hiện kinh mạch trên chân trái của dì Thúy Hoa đã bị hoại tử 80%, chỉ còn lại 20% đường sống, nhưng rất mỏng manh.  

Nhưng làm người tu chân, thủ đoạn tái tạo xương thịt con người vẫn có, đây chính là tư bản lớn nhất của chân khí. Hơn nữa có công hiệu của《đan Tạo Hóa Sinh Cơ》, anh tính toán trong lòng một chút, anh nắm chắc bảy phần chữa khỏi chân của dì Thúy Hoa.  

Anh nghĩ trong lòng, chỉ cần có thể phục hồi một vài kinh mạch trên đùi dì Thúy Hoa, cho dù không trị hết được trong một lần, nhưng về sau cũng sẽ có cách.  

Đang suy nghĩ, Viên Kim Phượng bưng một cốc trà từ trong phòng ra: “Nhóc Xuyên uống trà ~”  

Dương Bách Xuyên bị Viên Kim Phượng đánh gãy suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn thấy cô đưa nước cho mình, đứng dậy vội vàng cầm lấy. Hai tay không cẩn thận đụng phải bàn tay của Viên Kim Phượng, làm cho tay của Viên Kim Phượng hơi run rẩy, nước sôi tràn ra.  

“A ~”  

Cô bị phỏng nhẹ, kinh hô một tiếng.  

Dương Bách Xuyên da thịt dày béo, không cảm giác được độ nóng, vội vàng buông cốc nước xuống, cầm lấy tay của Viên Kim Phượng, nói: “Chị Kim Phượng, sao rồi? Do em không cẩn thận.”  

“Không… Không sao.” Viên Kim Phượng bị Dương Bách Xuyên cầm lấy tay, sắc mặt đỏ ửng, mất tự nhiên tránh thoát nói không có việc gì.  

Lúc này mẹ của cô cười nói: “Nhóc Xuyên cháu cứ ngồi đi, Kim Phượng là con gái nhà nông, con bé không yếu ớt đến mức đấy.”  

Dương Bách Xuyên có chút xấu hổ, vừa rồi sốt ruột, không kìm được lòng nắm lấy tay cô, xấu hổ ngồi xuống, cầm cốc nước vội vàng uống một ngụm trà che giấu.  

Lúc này Miêu Thúy Hoa hỏi: “Nhóc Xuyên, cháu học cái gì ở Cố Đô? Khoảng thời gian trước nghe bà nội cháu nói năm nay cháu tốt nghiệp, đã có việc làm chưa?” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi