SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

“Một mớ hỗn độn...” Mạnh Trường Thanh nói thầm một câu.  

“Đi, chúng ta đi thẳng đến điện Mạo Hiểm, không cần quá để ý đến chuyện trong thành.” Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, lập tức hóa thành một luồng sáng biến mất tại chỗ.  

Cục diện hỗn loạn trong thành hiển nhiên là do binh tướng dưới trướng ba thế lực lớn của điện Mạo Hiểm đang chém giết lẫn nhau gây nên. Năm đó Trịnh Nho Nhã từng nói với hắn, ba thế lực lớn của điện Mạo Hiểm đều nắm trong tay một chút lực lượng, binh tướng trong vương thành chính là một trong số đó.  

Khi ba người họ đi tới điện Mạo Hiểm, từ xa Dương Bách Xuyên đã trông thấy có ba bóng người đang chiến đấu với nhau ở trên bầu trời.  

Hắn không chút do dự phi người bay lên, lao tới gần ba người đó trong nháy mắt.  

Nhìn quanh chỉ thấy trong ba người thì có hai người là người quen cũ. Gia gia của Trịnh Nho Nhã - Trịnh Diêm Vương cũng có mặt, nhưng lúc này Trịnh Diêm Vương lại lấy một địch hai. Một trong hai đối thủ chính là Viên Thiên Cương, còn người kia lại là một lão giả mặc một bộ cẩm y hoa lệ. Không cần hỏi cũng biết đó là túc lão thứ chín - người đứng sau lưng Tiền Bất Hoán, mà Tiền Bất Hoán đã bị hắn gi ết chết.   

Vậy tính ra, hiện tại hắn chính là kẻ thù của túc lão thứ ba - Viên Thiên Cương và túc lão thứ chín - Tiền Bất Nhẫn.  

Trên không trung, thiên địa linh khí toả ra từ cơ thể của ba cao thủ Phân Thân Cảnh ngập tràn hơi thở cực kỳ cuồng bạo.  

Nhưng mà Dương Bách Xuyên lại phát hiện trong ba người này chỉ có Viên Thiên Cương là bản tôn, Trịnh Diêm Vương và Tiền Bất Nhẫn đều dùng thuật phân thân để chiến đấu.  

Hắn ngây ra một chút, lại chợt nhớ bốn năm trước Viên Thiên Cương ép hắn tiến vào khu vực cấm phía Nam, sau đó sư phụ của Hạ Lộ - Thanh Sắc Giao Long đã ra tay tiêu diệt một phân thân của Viên Thiên Cương, còn nói trong vòng mười năm Viên Thiên Cương sẽ không dám xâm chiếm khu vực cấm phía Nam, vết thương này đủ để khiến ông ta phải tĩnh dưỡng mười năm.  

Hiện giờ có vẻ như lão già Viên Thiên Cương chết tiệt ấy chỉ có một phân thân thôi thì phải, sau khi bị sư phụ Hạ Lộ giế t chết, ông ta chỉ có thể mang bản tôn đến tham chiến, hơn nữa rất có khả năng bản tôn vẫn đang bị thương.  

Nếu có hai người trong số họ đang dùng phân thân để chiến đấu, vậy bản tôn sẽ ở cách đây không xa.  

Hắn mới vừa nghĩ như vậy, trong tai chợt vang vọng một tiếng động rung trời.  

Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn lại, cách chỗ hắn vài trăm thước, tiếng nổ lớn phát ra từ một tòa cung điện, bên trong bùng nổ năng lượng xông thẳng lên trên trời.  

Có vẻ như tòa cung điện kia chính là Thần Điện của điện Mạo Hiểm rồi, Trịnh Nho Nhã từng nói với hắn, chỉ là xưa nay hắn chưa từng đến trung tâm của điện Mạo Hiểm.  

Ngoại trừ Viên Thiên Cương ra, bản tôn của Trịnh Diêm Vương và túc lão thứ chín - Tiền Bất Nhẫn chắc là đang ở Thần Điện.  

“Lão Mạnh, các ngươi đi giúp Trịnh Diêm Vương đi, ta vào Thần Điện xem thử.” Dương Bách Xuyên nhắn với Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên rằng mình phải tới Thần Điện một chuyến. Hắn đang lo lắng cho an nguy của Trịnh Nho Nhã, Trịnh Nho Nhã là người bạn đầu tiên mà hắn quen ở nơi này nên hắn không muốn nàng sẽ xảy ra chuyện.  

Một Viên Thiên Cương và một phân thân của túc lão thứ chín - Tiền Bất Nhẫn, để Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên ra tay thì chắc là không quá khó đâu.  

“Uỳnh...”  

“A...”  

Hắn vừa mới nói xong, phía chân trời chợt truyền đến tiếng hét thảm của Trịnh Diêm Vương. Chỉ trong chớp mắt, phân thân của Trịnh Diêm Vương bị Viên Thiên Cương và phân thân của Tiền Bất Nhẫn kết hợp gi ết chết.  

“Hầy, cuối cùng vẫn chậm một bước.” Dương Bách Xuyên thở dài một tiếng, cũng may là chỉ một phân thân của Trịnh Diêm Vương chết mà thôi.  

Dương Bách Xuyên khẽ động tâm thần, vèo một cái bay về phía Viên Thiên Cương. Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên theo sát trái phải.  

Ngay sau đó Viên Thiên Cương và phân thân của túc lão thứ chín cũng phát hiện ba người Dương Bách Xuyên đã đến.  

Hai bên nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.  

Giờ phút này, ba người Dương Bách Xuyên nhìn thấy Viên Thiên Cương cầm một cây trường thương màu bạc trong tay, hơi thở tỏa ra khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy hơi bất an, thầm nghĩ: “Cây trường thương trong tay lão già này thật quỷ dị, bảo sao ông ta lại có thể chém chết phân thân của Trịnh Diêm Vương.”  

Mà sau khi Viên Thiên Cương nhìn thấy Dương Bách Xuyên, ánh mắt ông ta trở nên ác độc nhưng lại có chút kiêng kị nhìn về phía Mạnh Trường Thanh và Dương Vấn Thiên ở bên cạnh Dương Bách Xuyên, hai người bọn họ đều là tu vi Phân Thần Cảnh.  

Tuy rằng sắc mặt đã trở nên nghiêm trọng nhưng Viên Thiên Cương lại hừ lạnh một tiếng, nói với Tiền Bất Nhẫn: “Lão cửu, ông đến Thần Điện giết Trịnh Diêm Vương đi, nhất định phải xông vào Thần Điện ngăn cản Trịnh Nho Nhã luyện hóa phân thân thuần dương, còn ba người bọn họ, ta sẽ phụ trách.”  

Dương Bách Xuyên nghe giọng điệu của Viên Thiên Cương thì hình như ông ta rất có lòng tin rằng mình có thể xử lý được ba người bọn họ. Hắn cảm nhận được trường thương trong tay lão già chết tiệt ấy, không nhịn được nói thầm, là pháp khí gì vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi