SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong đó có mấy người tán tu võ giả Phong Thiên Nhai đã thất lạc với Dương Bách Xuyên cũng xem như đệ tử chính tông của Vân Môn, chỉ tiếc chỉ còn lại bốn người, những người khác đều chết ở Sơn Hải Giới.  

Còn đám người của tám tông môn lớn Hoa Hạ cũng không còn lại mấy, sau khi tìm được Vân Môn đã gia nhập Vân Môn.  

Advertisement

Trong đó điều làm Dương Bách Xuyên vui mừng nhất là Tửu Tiên lão nhân còn sống.  

60 năm trước Tửu Tiên lão nhân đã tìm được Vân Môn, hiện giờ tu vi của ông cũng là Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn, sau khi ông ấy đến, Triệu Nam cũng biết quan hệ giữa lão nhân và Dương Bách Xuyên, cũng biết ông cũng từng phù hộ cho Vân Môn Địa Cầu nhiều năm, là công thần, vẫn là trưởng lão Vân Môn.  

Còn có những võ cổ giả của tám tông môn lớn bị Dương Bách Xuyên đưa vào Sơn Hải Giới, lúc trước có mấy trăm người giờ chỉ còn sống chưa đến một phần ba, sau khi trải nghiệm được sự tàn khốc của Sơn Hải Giới, tất cả biết được Dương Bách Xuyên thành lập Vân Môn mới ở châu Tây Sơn, trước sau đều gia nhập Vân Môn.  

Đến tận đây, tất cả võ cổ của tám tông môn lớn trên Địa Cầu đều ở trong Vân Môn.  

Còn có tiểu hòa thượng Liễu Phàm, huynh đệ Gia Cát cũng đi đến Vân Môn từ thành Tán Tu thông qua trận truyền tống.  

Hơn trăm năm không gặp, ba người bọn họ đã bước vào Xuất Khiếu cảnh, sau khi huynh đệ Gia Cát gia nhập Vân Môn vài thập niệm, mười năm trước đã rời đi đi đến châu Trung Sơn tìm kiếm bí bảo tổ tiên, hy vọng có thể xây dựng lại gia tộc Gia Cát, cũng để lại lời nhắn làm Dương Bách Xuyên không cần lo lắng, bọn họ sẽ tự đi tranh thủ tìm kiếm lại những gì đã mất.  

Năm đó Dương Bách Xuyên đã đồng ý đi tìm kiếm bảo tàng Ngọa Long với huynh đệ Gia Cát, hơn nữa còn có trận truyền tống giữa Vân Môn với Địa Cầu. Nghĩ lại thế sự biến hóa quá nhanh, nhoáng cái đã qua trăm năm.  

Nếu huynh đệ Gia Cát không cần hỗ trợ, Dương Bách Xuyên cũng không nhớ thương chuyện này nữa.  

Nghe Triệu Nam nói, lúc huynh đệ Gia Cát đi cũng đã cung cấp Đan Dương, thiên tài địa bảo cho bọn họ, coi như một cơ duyên khi quen biết với Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên cảm thán, thời gian thật sự thay đổi tất cả, vốn dĩ hắn còn định sau khi xuất quan sẽ đi tìm lại cố nhân, không nghĩ đến sau một lần bế quan, thế giới bên ngoài đã trôi qua trăm năm, Vân Môn cũng phát triển vô cùng nhanh chóng.  

Sau khi ôn lại chuyện, Dương Bách Xuyên không quên chuyện tắt trận pháp và vương thành Mạo Hiểm Trịnh Bân Bân, nhìn quanh đại điện hỏi mọi người tại sao lại như vậy?  

Kết quả hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người trong đại điện đều lấy cớ chuồn đi, hơn nữa còn nhìn hắn với vẻ mắt rất cổ quái, trong ánh mắt của mấy người phụ nhân cũng tràn ngập sự u oán.  

Điều này làm cho hắn càng thêm buồn bực.  

Còn không phải là hỏi một chút thái độ của vương thành Mạo Hiểm Trịnh Bân Bân về Vân Môn thôi sao?  

Đến mức các ngươi dùng ánh mắt cổ quái nhìn ta?  

“Sư công, ngài tạm thời đừng đi, nói cho ta nghe tại sao lại vậy đã?” Dương Bách Xuyên nhìn thấy người rời khỏi cuối cùng, hỏi Dương Vấn Thiên.  

Dương Vấn Thiên cười ha ha nói: “Chuyện này vẫn nên để mấy người vợ của ngươi nói cho ngươi đi, ha ha ~”  

Dương Vấn Thiên nói xong biến mất ở đại điện, nghe qua có chút vui sướng khi người gặp họa.  

Lúc này trong đại điện chỉ còn lại mấy người phụ nhân, nhưng dù là Triệu Nam hay Độc Cô Vô Tình, Lâm Hoan, Ninh Kha, Viên Kim Phương, tất cả đều nhìn hắn đầy u oán.  

“Không phải… Các nàng nhìn ta như vậy làm gì?” Dương Bách Xuyên cảm thấy không thể hiểu được, sau đó nhìn về phía Triệu Nam, nói: “Nam Nam, nàng nói rốt cuộc là sao vậy? Tại sao không mở ra đại trận? Trong lúc ta bế quan Trịnh Bân Bân có vận binh đánh vùng cấm Nam Bộ hay không? Nàng muốn lập lại vương quốc Mạo Hiểm nên tất nhiên sẽ không dễ dàng buồn tha vùng cấm Nam Bộ, đúng rồi, Trịnh Bân Bân đã khôi phục lại vương quốc Mạo Hiểm hay chữa?”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi