SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Kết quả ta cũng tin, ôm trong lòng sự cảm kích và cảm động vì gia gia đã nhường báu vật quý giá như thế cho ta, nhưng mà... Khi sau khi ta bắt đầu luyện hóa mới biết được, muốn luyện hóa Phân Thân Thuần Dương của tổ tiên thì tất bị nguyền rủa, nhưng là lời nguyền rủa gì thì ta cũng không biết, chỉ có sau khi luyện hóa hoàn toàn Phân Thân Thuần Dương mới có thể biết. 

Lúc này ta mới biết được, thì ra không phải gia gia thật sự muốn nhường cho ta, không phải muốn chiếu cố một hậu bối như ta, mà là ông 

ấy nhìn ra Phân Thân Thuần Dương có lời nguyền rất cường đại, cho nên ông ấy không dám luyện hóa Phân Thân Thuần Dương. 

Ngươi nói xem có phải rất nực cười không? Người tu đạo có phải đều là hạng người vô tình hay không, có phải đều phải làm được Thái Thượng vô ơn bội nghĩa mới có thể đạt được thành tựu cao hơn không?” Trịnh Bản Bân nói đến cuối cùng giống như muốn hét lên, nàng ta vô cùng tức giận. 

Mà Dương Bách Xuyên cũng biết nàng ta không phải đang tức giận với mình, cũng không quấy rầy nàng, cũng biết nàng muốn phát tiết tâm tình trong lòng. 

Một lát sau, Trịnh Bân Bân mới bình tĩnh hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Ta biết mình bị gia gia gài bẫy, nhưng không có cách nào, trong mắt ông ấy ta không phải cháu gái, là vật hi sinh của gia tộc, bàn về tu vi cũng không phản kháng được, ta cũng không muốn phản kháng, ai bảo ông ấy là gia gia của ta chứ? 

Trịnh Bân Bân ta từ khi tu luyện đã bắt đầu trọng tình trọng nghĩa, cho nên ta mới kết bái với Hoa Liễu Tường, Bạch Tiểu Sinh, sự thật chứng minh, chúng ta đích thật có thể làm được chuyện đồng sinh cộng tử, cho nên ta không phản kháng gia gia gài bẫy ta, bởi vì ta coi trọng thân tình. 

Nguyền rủa thì nguyền rủa đi, cùng lắm chỉ là một cái chết mà thôi... Cuối cùng sau khi ta luyện hóa dung hợp Phân Thân Thuần Dương, mới biết Phân Thân Thuần Dương nguyền rủa là do tổ tiên Mạo Hiểm Vương để lại, cho nên ta lại bị tổ tiên nhà mình lừa một phen. 

Ha ha, cái gọi là nguyền rủa chính là ý chí phân thân này của tổ tiên phải đi vào di tích Sơn Hải, lời thề đại đạo mang theo ý chí nguyền rủa, mặc kệ ai luyện hóa Phân Thân Thuần Dương mà ông ấy để lại, đều phải trong thời gian hai giáp đi tới di tích vương triều Sơn Hải và nghĩ cách cứu Nguyên Thần của ông ấy, nói là Nguyên Thần của ông ấy bị nhốt trong di tích vương triều Sơn Hải. 

Nghe thật nực cười đúng không? Mẹ nó, lão nương thấy thật nực cười, đường đường là Mạo Hiểm Vương lại bị nhốt ở trong đó, còn bảo ta nghĩ cách đi cứu viện? Có thể nghĩ cách cứu ông ấy ra ngoài sao? Chi bằng nói để cho ta trực tiếp đi chịu chết cho rồi. 

Đương nhiên sau khi luyện hóa Phân Thân Thuần Dương, một luồng ý chí của lão nhân gia ấy đã truyền thụ cho ông ấy rất nhiều chiến kỹ thần thông, tăng tu vi lên, cái giá phải trả cho lợi ích này là dùng mạng để đổi lấy nó. 

Cho nên nói ta phải đi di tích vương triều Sơn Hải, tám chín phần là không thể trở về, ngươi có thể đồng ý với ta không, sau khi ta đi thì người giúp ta tiếp quản vương quốc Mạo Hiểm được không? Mặc dù vương quốc Mạo Hiểm thành lập chẳng khác nào ta dùng mạng đổi lấy, nhưng ta vẫn không muốn vương quốc Mạo Hiểm mới diệt vong, nếu như không có một người có thực lực cường đại tiếp quản. Sau khi ta rời đi, chắc chắn vương quốc Mạo Hiểm sẽ diệt vong lần nữa, thành lập vương quốc Mạo Hiểm là nguyện vọng của vô số thế hệ Trịnh gia, cũng là nguyện vọng của ta, hiện giờ vương quốc Mạo Hiểm mới thành lập, nhưng ta lại phải rời đi. 

Bị gài bẫy để thành lập vương quốc Mạo Hiểm, thật nực cười, nhưng ta vẫn không hy vọng vương quốc Mạo Hiểm khó khăn lắm mới thành lập được lại bị diệt vong lần nữa, thế lực của ngươi vậy là đủ rồi, cũng có một tông môn tồn tại ở châu Tây Sơn, ngươi tiếp quản vương quốc Mạo Hiểm mới có thể tồn tại lâu dài, ngươi cũng là bằng hữu duy nhất của ta, chỉ có giao đến tay người ta mới có thể yên tâm, Vân Tử, cầu xin ngươi đồng ý với ta.” 



Nói xong, Trịnh Bân Bân tràn đầy chờ mong nhìn Dương Bách Xuyên. Mà Dương Bách Xuyên cũng thở dài, không ngờ đằng sau chuyện Trịnh Bân Bân luyện hóa Phân Thân Thuần Dương lại có một cái hố như thế. 

Trong lòng hắn tiếc hận cho thay cho nàng ta, cũng đồng tình với nàng ta, hắn biết Trịnh Bân Bân nói không sai, trước mắt nếu Trịnh Bản Bân rời khỏi vương quốc Mạo Hiểm, rất có thể sẽ sụp đổ trong thời gian tới. 

Hiện giờ vương quốc Mạo Hiểm và Vân Môn đang hỗ trợ lẫn nhau, nếu như vương quốc Mạo Hiểm bị diệt, Vân Môn tất nhiên cũng bị lung lay, đây cũng là điều hắn không hy vọng nhìn thấy. 

Nhưng bảo hắn đồng ý thỉnh cầu của Trịnh Bân Bân thì tuyệt đối 

không thể, thứ nhất hắn cũng sẽ rời khỏi Sơn Hải Giới, thứ hai hắn hoàn toàn không có hứng thú với việc làm người đứng đầu một quốc gia. 

Nhưng về phía bằng hữu, hắn đương nhiên càng không hy vọng Trịnh Bân Bân xảy ra chuyện, sau khi suy nghĩ lại, Dương Bách Xuyên nói: “Ta cũng không có hứng thú làm người đứng đầu một quốc gia, nhưng ta có hứng thú cùng ngươi mạo hiểm một lần. 

Trịnh Bân Bân sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới Dương Bách Xuyên lại nói như vậy, trong lòng nàng ta cảm động, nhưng vẫn cười mắng: “Lần mạo hiểm này không liên quan đến ngươi, rõ ràng chính là đi chịu chết, ngươi không cần giúp đỡ, ta tự nghĩ cách là được rồi, nếu không có việc gì thì ngươi cút đi, bổn cung phải bế quan tu luyện” 

Nàng ta cũng không miễn cưỡng Dương Bách Xuyên nữa, bởi vì theo sự hiểu biết của nàng ta về Dương Bách Xuyên, hắn sẽ không tiếp quản vương quốc Mạo Hiểm. 

Dương Bách Xuyên nhìn Trịnh Bân Bân rồi nói: “Đi thì đi, ngươi đi di tích vương triều Sơn Hải chính là đi tìm Thiên Tỳ Sơn Hải trong truyền thuyết, ta và ngươi chỉ làm bằng hữu mà thôi, khi nào đi thì thông báo cho ta một tiếng cũng được nhỉ?” 

“Thời gian hai con giáp, đã trôi qua trăm năm rồi, ta chỉ còn thời gian hai mươi năm, trong thời gian hai mươi năm này ta sẽ đột phá Phân Thần cảnh, trong vòng mười năm chắc là có thể đột phá, đến lúc đó ta sẽ đi, ta vẫn hy vọng người cân nhắc cho kỹ chuyện tiếp quản vương quốc Mạo Hiểm, bởi vì chuyện này cũng có lợi ích cho Vân Môn của ngươi, người không cần vội vàng từ chối ta, mười năm sau trả lời ta là được.” Trịnh Bản Bân vẫn chưa từ bỏ ý định. 

Dương Bách Xuyên cười ha hả: “Được, mười năm sau người chờ ta, ta sẽ suy nghĩ đến lúc đó, tiếp theo ta sẽ đi Đại Hoang một chuyến, bên phía Vân Môn vẫn mong người chiếu cố nhiều hơn, hẹn mười năm sau chúng ta gặp lại.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi