SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

May mà lần này có ta đấy, nếu gặp phải tông môn khác thì bọn họ chịu khổ là cái chắc. Để dìm chuyện này xuống, ta đã tổn thất mười vạn linh thạch. Ngươi nói xem ta có nên đến nhà đòi bồi thường không?  

Còn tọa kỵ Tiểu Bạch của ngươi nữa. Ta giúp ngươi nuôi nó hơn trăm năm, bản cô nương chỉ sợ tương lai gặp ngươi lại không biết ăn nói thế nào, cho nên mỗi ngày đều cho nó ăn đan dược, nuôi một mạch hơn trăm năm. Bây giờ yêu vương đã là đại yêu Lục Chuyển rồi, thực lực tương đương cảnh giới Xuất Khiếu hậu kỳ. Ngươi nói xem ta có nên đòi bồi thường không?  

Ngươi vô lương tâm quá đấy! Đã thành lập tông môn ở châu Tây Sơn mà không đến tìm ta. Năm xưa ta nghe nói ngươi đại náo thành Yêu Quang, thế là tìm ngươi hơn mười năm, về sau mới biết ngươi đã bị sứ giả Giới Diện đưa đi. Không ngờ ngươi lại ở châu Tây Sơn. Ngươi nói xem mình có quá đáng không? Tại sao không đến tìm ta?”  

Diệp Vô Tâm nói một tràng, giọng điệu u oán.  

Dương Bách Xuyên hơi ngượng. Đúng là lần thứ hai trở lại hắn không đi tìm Diệp Vô Tâm, nhưng cũng là vì thân bất do kỷ.  

Hắn đang định giải thích thì một tiếng cười chua loét vang lên bên tai: "Vị muội muội này thật xinh đẹp! Phu quân, chàng không định giới thiệu cho tỷ muội chúng ta sao?”  

Là Triệu Nam dẫn theo mấy người phụ nữ đi tới.  

Dương Bách Xuyên sửng sốt, nhức hết cả đầu.  

"Phu quân? Dương Bách Xuyên, nàng là phu nhân của ngươi ư?" Diệp Vô Tâm nhìn Dương Bách Xuyên chòng chọc.  

Dương Bách Xuyên cười gượng, gật đầu định giới thiệu, nào ngờ Lâm Hoan nói: "Không chỉ mình nàng. Chào muội muội, ta là Lâm Hoan, vị này là Triệu Nam, sau này cứ gọi Nam tỷ tỷ là được.”  

"Ta là Độc Cô Vô Tình!”  

"Ta là Ninh Kha!”  

"Ta là Viên Kim Phượng.”  

"Ta là Bộ Thanh Mai.”  

Mấy người phụ nữ vô cùng niềm nở, trực tiếp đẩy Dương Bách Xuyên sang một bên, vây quanh Diệp Vô Tâm. Ta một câu ngươi một câu nhiệt tình trò chuyện, luôn miệng xưng "các tỷ tỷ", chỉ thiếu điều không nói với Diệp Vô Tâm một câu "ngươi vào cửa muộn thì chúng ta là tỷ tỷ, ngươi là muội muội.”  

Trên thực tế mấy người Triệu Nam đã xác định các nàng có thêm một tỷ muội. Từ việc Dương Bách Xuyên nhanh chóng rời khỏi đại điện, đích thân đi đón tiếp là có thể nhìn ra điều này.  

Nhưng họ không biết rằng thật ra tên họ Dương nào đó và Diệp Vô Tâm vẫn chưa đến một bước kia.  

Đến khi Dương Bách Xuyên hoàn hồn, mấy người đã biến mất.  

"Tình huống gì thế này?" Tên họ Dương nào đó ngơ ngác.  

"Chủ nhân, ta có sáu vị chủ mẫu đại nhân phải không? Không đúng, bây giờ có thêm Diệp chủ mẫu là bảy nhỉ?" Yêu vương Tiểu Bạch hỏi.  

Dương Bách Xuyên bất giác gật đầu: "Thêm cả  u Dương Ngọc Thanh, ngươi có bảy chủ mẫu." Nói xong hắn mới nhận ra mình lỡ lời, lập tức rụt cổ. May mà đám Triệu Nam đã đi xa, không nghe thấy.  

Hắn suy nghĩ giây lát rồi cũng đi theo. Nhìn dáng vẻ của mấy người phụ nữ, Dương Bách Xuyên nhức hết cả đầu. Thật ra hắn rất muốn nói một câu: các nàng hiểu lầm rồi.  

...  

Trong mấy ngày kế tiếp, mọi chuyện nằm ngoài dự đoán của Dương Bách Xuyên. Diệp Vô Tâm và đám Triệu Nam luôn miệng gọi tỷ tỷ ngắn tỷ tỷ dài, sống chung rất vui vẻ, có vẻ Diệp Vô Tâm ở lại Vân Môn luôn.  

Dường như đây là chuyện tốt, nhưng tên họ Dương nào đó không hiểu nàng.  

Năm xưa hắn nửa đùa nửa thật nói mấy câu, bây giờ lại không biết phải mở lời thế nào.  

Nửa tháng sau, tên họ Dương nào đó dứt khoát chuẩn bị đi xa. Đã đến lúc đi Đại Hoang tìm Hầu Đậu Đậu và Hương Hương rồi.  

Nhưng lúc hắn sắp đi, có một người tới Vân Môn.  

Người này không phải ai khác mà chính là Trịnh đại nữ vương.  

Khi Dương Bách Xuyên biết Trịnh Bân Bân đến, hắn cảm thấy kỳ lạ.  

Lúc hắn nhìn thấy Trịnh Bân Bân ở đại điện Vân Môn, nàng đang vui vẻ nói chuyện với Triệu Nam.  

Dương Bách Xuyên đi vào đại điện, hỏi thẳng: "Sao ngươi lại đến đây?”  

"Sao nào, không chào đón ta à?" Trịnh Bân Bân trợn tròn mắt.  

"Sao Bách Xuyên lại nói vậy, Bân Bân đến thăm Viên Viên đấy." Triệu Nam nói giúp Trịnh Bân Bân.  

Dương Bách Xuyên đen mặt, tình huống gì thế này?  

"Viên Viên? Xảy ra chuyện gì?" Giọng Dương Bách Xuyên sa sầm. Chuyện liên quan đến con gái, hắn không thể không nghiêm túc.  

"Ta có thể ăn con gái ngươi chắc? Coi dáng vẻ hẹp hòi của ngươi kìa! Hôm nay ta đến đây để bàn với phu thê các ngươi một chuyện. Đứa nhỏ Viên Viên kia có duyên với ta, mấy ngày trước ta gặp nàng ở điện Mạo Hiểm, ta rất thích nàng, cũng có duyên với nàng. Vì vậy ta muốn nhận Viên Viên làm đệ tử. Đây là mục đích hôm nay ta tới. Triệu tỷ tỷ đã đồng ý, bây giờ chỉ xem ý ngươi thôi. Dù sao hiện tại Viên Viên cũng đang ở vương cung.”  

Trịnh Bân Bân bày ra dáng vẻ ngươi không đồng ý cũng không được.  

Sắc mặt Dương Bách Xuyên tối sầm, hắn nhìn Triệu Nam, tức giận nói: "Chẳng phải ta đã nói là không cho nó ra ngoài sao?”  

Triệu Nam trừng mắt: "Chàng quát ta gì chứ, ta thì làm gì được tiểu tổ tông kia của chàng! Tự con bé trốn đi, vả lại không đi xa, chỉ đi vương thành Mạo Hiểm mà thôi. Chàng có giỏi thì đi dạy dỗ con bé đi, còn không phải hồi bé chàng chiều hư nó ư? Lại còn trách ta!”  

"Ta quen rồi, sao lại trách ta?" Dương Bách Xuyên rầu rĩ.   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi