SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Hiện tại hắn bị ảnh hưởng tâm lý trên phương diện tình cảm. Cái chết của Liễu Linh Linh và cảnh ngộ của Bộ Thanh Mai khiến Dương Bách Xuyên nhận ra một điều: có lẽ trở thành người phụ nữ của hắn không phải chuyện tốt.  

Có thể tránh thì tránh.  

Nét mặt Diệp Vô Tâm cứng đờ, nàng tức giậm chân: "Dương Bách Xuyên, ngươi quay lại cho ta!”  

"Đại tiểu thư à, lại làm sao nữa?" Dương Bách Xuyên nhức đầu. Hắn đã từng chứng kiến sự đanh đá của Diệp Vô Tâm, do đó nghe thấy nàng gọi to thì vẫn quay lại vì không muốn chọc giận vị đại tiểu thư ma đầu này.  

"Ta khiến ngươi ghét như vậy sao?”  

Sắc mặt cô gái như thời tiết sa mạc, thay đổi thất thường. Diệp Vô Tâm nói xong liền rưng rưng nước mắt. Nàng nhớ nhung tên khốn trước mặt hơn trăm năm. Trước đây nghe nói hắn chết ở thành Yêu Quang, nàng đã khóc một thời gian dài, nhưng nàng không tin hắn đã chết nên tìm hắn rất lâu.  

Hơn trăm năm qua đi, cuối cùng cũng có tin tức. Khi nàng đi tìm hắn, hắn đã có vợ con, lúc ấy trái tim nàng tan nát. Nhưng sau đó nàng lại nghĩ người tu chân ai mà chả có vài đạo lữ, nàng có thể chấp nhận mấy chuyện này.  

Nhưng hắn thì sao?  

Advertisement

Tên khốn này luôn trốn tránh nàng. Diệp Vô Tâm nàng là đại tiểu thư nhà họ Diệp của thương hội Thiên Diệp, có biết bao thanh niên tài tuấn chẳng lọt vào mắt nàng. Thậm chí dưới áp lực cực lớn của gia tộc, nàng đã từ chối hôn ước với thiếu cung chủ Bổ Thiên Cung chính là vì tên khốn này.  

Nhưng hắn thì sao? Vì sao hắn luôn tránh né nàng, không đón nhận nàng?  

Nghĩ đến những chuyện này, Diệp Vô Tâm tủi thân đến độ hai mắt đỏ hoe.  

Từ hơn trăm năm trước nàng đã quen biết tên khốn Dương Bách Xuyên này ở thành Tán Tu. Sau chuyến đi đến núi La Phù, trái tim nàng không chứa nổi ai khác.  

Bây giờ nàng mặt dày đi tìm hắn, vậy mà hắn lại tỏ vẻ ghét bỏ nàng.  

Lúc này Diệp Vô Tâm rưng rưng nước mắt, cố ép mình không khóc. Nàng nhìn Dương Bách Xuyên, nói thẳng: "Ngày xưa ngươi đã nói là muốn kết đạo lữ với ta, ta vẫn ghi nhớ trong lòng. Bây giờ ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có giữ lời không?”  

"Hix!" Dương Bách Xuyên kinh ngạc: "Đại tiểu thư à, đó chỉ là lời nói đùa thôi, ngươi tưởng thật à? Lúc đó ngươi còn bắt ta làm nô lệ đấy.”  

"Ta tưởng thật, tưởng thật suốt một trăm hai mươi tám năm." Diệp Vô Tâm nói.  

"Ta..." Dương Bách Xuyên không biết biết đáp lời thế nào, lòng rối như tơ vò.  

Bầu không khí trở nên yên tĩnh.  

Nhất thời hai người đều im lặng.  

Dương Bách Xuyên rối rắm không biết bây giờ nên làm thế nào.  

Cái chết của Liễu Linh Linh và cảnh ngộ của Bộ Thanh Mai đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng hắn. Trong đầu hắn vang lên câu nói của sư phụ: "Nhóc con, nhược điểm của con là tình cảm, sớm muộn gì con cũng té ngã ở phương diện này...”  

Chính vì thế, bây giờ trên phương diện tình cảm, Dương Bách Xuyên trốn được liền trốn. Hắn biết tiếp xúc thêm một người có lẽ sẽ hại người hại mình.  

Trong không gian tĩnh lặng, Diệp Vô Tâm lên tiếng.  

"Thương hội chúng ta sẽ đến nơi cách Đại Hoang ba vạn dặm, ngươi ngồi thuyền bay cùng chúng ta đi. Đừng lo, ta sẽ không làm phiền ngươi đâu. Vượt qua Đại Hoang và địa hạt Đại Sơn có một luồng khí thiên địa, đi một mình không dễ. Ta đâu có ăn được ngươi, ngươi không đi thì đừng hối hận.”  

Nói xong Diệp Vô Tâm xoay người rời đi. Nhưng Dương Bách Xuyên không nhìn thấy khoảnh khắc nàng quay đi, nước mắt đã giàn giụa.  

Dương Bách Xuyên đứng sững ra đó, đột nhiên trong lòng vô cùng khó chịu.  

Hắn cũng xoay người rời đi, nhưng đi ngược hướng với Diệp Vô Tâm.  

Khi đi qua một tiệm ăn, bên tai vang lên tiếng hát của cặp hát rong một già một trẻ.  

"Nhiều tình nhiều nghĩa nhiều hồng nhan, không thể phụ tình nợ nghĩa.”  

"Tu chân tùy tâm thái, luyện tình luyện tâm luyện đại đạo...”  

Dương Bách Xuyên bước đi chầm chậm, tiếng hát rong văng vẳng bên tai.  

Lòng rối như tơ vò, hắn đi được hơn trăm mét thì đột nhiên dừng lại, lẩm bẩm một mình: "Cmn sư phụ đã nói tu tâm là tùy tâm tùy tính, nếu lúc nào cũng sợ bóng sợ gió thì tu chân gì nữa? Mình vấn đạo chính là vấn tâm.”  

Dứt lời Dương Bách Xuyên xoay người đi tới thuyền phi hành của thương hội Thiên Diệp.  

Được người ta thích là một niềm hạnh phúc, Diệp Vô Tâm còn không sợ thì một người đàn ông như hắn sợ cái gì?  

Cùng lắm thì hắn dùng nửa đời sau bảo vệ người mình yêu.  

Dương Bách Xuyên nhớ lại ánh mắt hồi nãy của Diệp Vô Tâm lúc quay đi, trái tim chợt run rẩy, sao còn không hiểu chứ. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi