SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên cười hì hì. Đối mặt với Diệp Vô Tâm đang nổi giận, hắn không hề lo lắng, bởi vì hắn biết Diệp Vô Tâm có ý tốt. Nhưng càng là như vậy, hắn lại càng giả ngu: "Không sao đâu mà. Quan huynh có ý tốt, ta không thể phụ lòng. Huống chi ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này."  

Hắn nói như vậy làm Diệp Vô Tâm tức giậm chân: "Ngươi..."  

Diệp Vô Tâm giậm chân một cái, dứt khoát tông cửa xông ra ngoài.  

Hạ Thiền nhìn Dương Bách Xuyên, sau đó liếc nhìn Quan Thiên Ngạo đầy ẩn ý rồi cũng cất bước rời đi.  

Chỉ có Quan Thiên Ngạo ngày càng cười tươi. Hắn ta nhìn Dương Bách Xuyên, thầm cười khẩy trong lòng: "Thì ra thằng nhãi này không cưỡng nổi cám dỗ, hừ hừ."  

Dương Bách Xuyên còn cảm ơn Quan Thiên Ngạo, cũng cười tươi rói. Nụ cười trên gương mặt Quan Thiên Ngạo là kiểu cười nham hiểm khi đạt được mưu kế, còn hắn thì lá mặt lá trái.  

Hai người đều cười híp mắt nhìn đối phương.  

Nhưng Dương Bách Xuyên lại càng kiên quyết đi bí cảnh Thao Thiết, bởi vì ánh mắt Quan Thiên Ngạo quá nham hiểm, hắn sợ Diệp Vô Tâm chịu thiệt. Còn bản thân có chịu thiệt hay không, chỉ có mình hắn biết.  

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Dương mỗ này là người sẽ chịu thiệt sao?  

Tất nhiên không phải. Hắn đi cùng mấy người Quan Thiên Ngạo, đến lúc đó ai chịu thiệt, ai chiếm hời là do thực lực quyết định.  

Sau khi lá mặt lá trái trò chuyện với Quan Thiên Ngạo vài câu, Dương Bách Xuyên mới đắc ý ra khỏi đại sảnh phòng họp. Khi ra cửa, sắc mặt hắn trở nên sa sầm tột độ.  

Sau đó hắn đi tìm Diệp Vô Tâm. Cô nàng này không nói gì với hắn, càng là như vậy hắn càng không thể để cho Diệp Vô Tâm và Quan Thiên Ngạo đi cùng nhau. Một khi đã quyết định một đời tu chân không phụ hồng nhan, không phụ bản tâm, hắn sẽ cố gắng giành lấy.  

Thế lực siêu nhiên chó má gì đó, thiếu cung chủ Quan Thiên Ngạo gì đó, dám động vào người phụ nữ của Dương mỗ này, dám gài bẫy ngáng chân hắn, vậy thì chuẩn bị bị hắn chém giết đi!  

...  

Dương Bách Xuyên đi tới bên ngoài căn phòng của Diệp Vô Tâm. Có thị nữ canh cửa, hắn nhờ thị nữ thông báo.  

Kết quả là Diệp Vô Tâm hầm hừ tức giận nói một câu: "Không gặp!"  

Dương Bách Xuyên cười khổ, sau đó nghiêng người đẩy cửa phòng ra.  

"Ối ối ối, ngươi không được vào!" Thị nữ hét to, nhưng làm sao có thể ngăn cản Dương Bách Xuyên.  

Trong tiếng hét to của thị nữ, Dương Bách Xuyên đã đứng trong sảnh tiếp khách trong phòng của Diệp Vô Tâm.  

"Tiểu Vũ lui ra đi." Diệp Vô Tâm thấy Dương Bách Xuyên xông vào, bèn xua tay với thị nữ, đồng thời trợn mắt trừng Dương Bách Xuyên rồi quay mặt đi.  

Sau khi vào phòng, Dương Bách Xuyên thoáng sửng sốt, không ngờ Hạ Thiền cũng đang ở đây. Trông thấy Dương Bách Xuyên, Hạ Thiền gật đầu mỉm cười chào hỏi.  

Dương Bách Xuyên vốn định đi tìm Hạ Thiền hỏi thăm, hoàn thành lời nhắn nhủ của Tư Không Nguyên. Bây giờ thật trùng hợp, Diệp Vô Tâm quay mặt đi không để ý tới hắn, đúng lúc hắn có thể nói chuyện với Hạ Thiền.  

Dương Bách Xuyên chắp tay, trịnh trọng nói: "Bái kiến sư tỷ."  

Dương Bách Xuyên trịnh trọng như vậy làm Hạ Thiền sững sờ, lại càng kinh ngạc bởi tiếng "sư tỷ" của hắn.  

Phải biết rằng cách xưng hô sư tỷ sư đệ không thể gọi bừa. Có thể xưng hô như vậy thì ít nhiều gì cũng có chút quan hệ.  

"Dương... sư đệ khách sáo rồi, chẳng hay...?" Dương Bách Xuyên trịnh trọng như vậy, nàng không thể thất lễ, nhưng lúc đáp lời nàng nhìn đối phương bằng ánh mắt nghi ngờ, ý là chúng ta thì có quan hệ gì?  

Lúc này Diệp Vô Tâm cũng nghi ngờ, bất giác quay đầu nhìn hai người, thầm mắng trong lòng: "Dương Bách Xuyên ngươi giỏi lắm! Ngươi không nói ra được nguyên nhân thì chính là đùa giỡn Hạ tỷ tỷ. Đúng là đồ dê xồm!"  

Đôi mắt đẹp nhìn Dương Bách Xuyên càng thêm tức giận. Nàng cho rằng tên họ Dương nào đó đã bị gương mặt xinh đẹp của Hạ Thiền hấp dẫn.  

Dương Bách Xuyên liếc thấy ánh mắt như phóng lửa của Diệp Vô Tâm, nhưng cũng mặc kệ nàng. Về nghi vấn của Hạ Thiền, đương nhiên hắn sẽ trả lời.  

"Hạ sư tỷ không cần nghi ngờ. Khả năng cao là tiểu đệ và Hạ sư tỷ có quan hệ đấy." Dương Bách Xuyên nghiêm túc nói. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi