SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đây là bùa truyền tin của Quan mỗ, Dương huynh hãy cầm lấy, khi nào cần thì thông báo cho ta. Nếu ngươi gặp nguy hiểm, ta có thể mau chóng tới cứu ngươi." Quan Thiên Ngạo mỉm cười nói, tỏ vẻ nhiệt tình quan tâm Dương Bách Xuyên, còn tiện tay vỗ vai hắn. Trong bàn tay còn lại xuất hiện một lá bùa truyền tin, hắn ta đưa cho Dương Bách Xuyên.  

Nghe vậy Dương Bách Xuyên cũng chỉ mỉm cười, híp mắt hất tay Quan Thiên Ngạo ra: "Cảm ơn Quan huynh quan tâm, Dương mỗ sẽ cẩn thận. Nếu thật sự gặp thú hoang, gặp con nào ta giết con đó là được. Nhưng Quan huynh cũng phải cẩn thận đấy, đừng xui xẻo bị truyền tống vào hang sói làm mồi cho sói..."  

Chẳng phải là mỉm cười châm chọc nhau sao?  

Cmn anh đây cũng không kém nhé!  

Đúng như dự đoán, Quan Thiên Ngạo vẫn tươi cười không hề tức giận, cất bùa truyền tin đi: "Nếu vậy thì hẹn gặp lại trong bí cảnh. Chúc Dương huynh may mắn."  

"Yên tâm đi, trước giờ số ta rất may." Dương Bách Xuyên cười híp mắt đáp lời.  

Sau đó, Quan Thiên Ngạo liếc nhìn Diệp Vô Tâm và Hạ Thiền rồi xoay người bước vào hốc cây, biến mất không còn tăm hơi. Tiếp theo là Lâu Mãn, huynh đệ song sinh Thạch Sơn Thạch Thủy và Cung Thủ đi vào hốc cây.  

Đám yêu tu đứng đằng xa nhìn, trước hốc cây chỉ còn lại ba người Hạ Thiền, Diệp Vô Tâm và Dương Bách Xuyên.  

Advertisement

Diệp Vô Tâm lo lắng nói: "Bách Xuyên à, Quan Thiên Ngạo nói đúng đấy, ta từng nghe lão tổ tông nói địa điểm sau khi tiến vào cánh cửa Thao Thiết không cố định, ngươi nhất định phải cẩn thận. Sau khi vào trong, ba chúng ta dùng bùa truyền tống thông báo cho nhau, tập hợp với nhau nhé?"  

"Sư đệ à, Vô Tâm muội muội nói không sai. Sau khi vào trong, ngươi hãy liên lạc với chúng ta ngay lập tức. Lần này cao thủ Yêu tộc đã nhanh chân tiến vào bí cảnh Thao Thiết trước, có lẽ nguy hiểm không chỉ đến từ hoang thú trong bí cảnh, đáng sợ nhất là Yêu tộc Đại Hoang. Bọn họ là yêu tu có trí tuệ, rất khó đối phó.  

Rất có thể là Hải Yêu tộc đã hợp tác với Yêu tộc Đại Hoang, cùng chèn ép Nhân tộc chúng ta. Ngươi nhất định phải cẩn thận đấy. Chém giết trong bí cảnh Thao Thiết không bị ràng buộc bởi giao ước hòa bình giữa hai tộc Nhân, Yêu đâu." Hạ Thiền dặn dò.  

"Các ngươi yên tâm, ta sẽ cẩn thận. Các ngươi cũng phải cẩn thận nhé." Dương Bách Xuyên gật đầu, ba người đã trao đổi bùa truyền tin từ trước.  

"Được, chúng ta đi thôi." Dứt lời Hạ Thiền dứt khoát bước vào hốc cây, biến mất dạng.  

Diệp Vô Tâm nói gót, nhưng sau đó nàng dừng lại nói: "À phải rồi Bách Xuyên, ngươi cẩn thận năng lượng khí tức trong bí cảnh nhé. Nghe nói trong bí cảnh, năng lượng nguyền rủa có trong không khí ở khắp nơi. Nếu ngươi cảm thấy linh khí bất thường thì tuyệt đối đừng hấp thụ. Lão tổ tông nhà ta nói năng lượng nguyền rủa vô hình vô sắc, không thể đề phòng, thật ra nó là loại năng lượng linh khí nào đó, một khi trúng chiêu sẽ mất lý trí, biến thành thú hoang không có trí tuệ."  

"Ừm, ta biết rồi." Dương Bách Xuyên gật đầu: "Đi thôi!"  

Hai người cùng bước vào trong hốc cây.  

…  

Sau cơn choáng váng, dưới chân chạm vào thực chất, Dương Bách Xuyên mở mắt ra thì thấy mình đang ở một thảo nguyên.   

Dưới chân là một bãi cỏ nở đầy hoa dại muôn sắc muôn màu, trông rất đẹp. Quả nhiên trên bầu trời không có mặt trời, mặt trăng, ngôi sao gì hết, hoàn toàn là một vùng tăm tối mờ mịt. Nơi này không phân chia thời gian.  

Đằng xa có núi cao mịt mù, sông dài uốn lượn...  

Nếu có mặt trời treo cao thì nơi này đúng là một thế giới bồng lai.  

Trước tiên Dương Bách Xuyên sử dụng linh thức muốn quan sát bí cảnh Thao Thiết này, nhưng lại phát hiện nơi này không thể sử dụng linh thức.  

Trong phạm vi mấy nghìn mét không có một bóng người, ngay cả một con chim sẻ cũng không có, vô cùng vắng vẻ, vắng vẻ đến mức khiến người ta bất an.  

Đúng là một tiểu thế giới kỳ lạ!  

Dương Bách Xuyên lập tức lấy bùa truyền tin của Hạ Thiền và Diệp Vô Tâm ra để tìm họ. Nhưng khi hắn kích hoạt bùa truyền tin lại không có bất kỳ động tĩnh gì.  

Dương Bách Xuyên cười khổ, chỉ đành từ bỏ.  

"Xa quá!"  

Bùa truyền tin là pháp bảo truyền tin mà người tu chân thường dùng, nhưng có hạn chế khu vực, nếu nằm ngoài phạm vi nghìn mét thì không dùng được. Hoặc là trong bí cảnh này có hạn chế, không thể sử dụng.  

Nếu ở đây không thể sử dụng linh thức, thì bùa truyền tin mất tác dụng cũng không có gì lạ.  

Hiện tại hắn chỉ có thể đi về phía trước tìm Diệp Vô Tâm và Hạ Thiền. Chỉ cần đến gần trong phạm vi nghìn mét, cho dù bùa truyền tin không thể sử dụng, Dương Bách Xuyên cũng có thể tìm được Diệp Vô Tâm và Hạ Thiền dựa vào ấn ký trên bùa truyền tin.  

Điều hắn lo lắng nhất là Quan Thiên Ngạo gây bất lợi cho Diệp Vô Tâm và Hạ Thiền trong bí cảnh Thao Thiết. Trong lần hắn nghe trộm trên thuyền phi hành, Quan Thiên Ngạo đã nói vậy.  

Dương Bách Xuyên vừa di chuyển, đột nhiên có một cơn gió lớn thổi qua.  

Sức gió không mạnh nhưng lại khiến Dương Bách Xuyên biến sắc, bởi vì hắn cảm nhận được một luồng khí tức u ám quanh quẩn trong không khí, rất quái dị. Hắn cứ có cảm giác luồng khí tức này không bình thường.  

Hắn nghĩ tới năng lượng nguyền rủa mà Diệp Vô Tâm từng nhắc tới.   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi