SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nhưng mà đại ca người...” Rùa con cũng không tệ lắm, còn lo lắng thay cho Dương Bách Xuyên.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên ấm áp, mặc dù hắn lợi dụng rùa con, nhưng rùa con lại quan tâm hắn, trong lòng cảm động không thôi, hắn thầm nghĩ mình nhất định sẽ bảo vệ rùa con an toàn.  

Đối mặt với sự lo lắng của rùa con, hắn cười nói: “Yên tâm đi, ta có Tiên Phù hộ thân, U Linh sẽ không mê hoặc được ta.”  

Tiên Phù trên người hắn đương nhiên là lấy được từ Lâu Mãn, vốn dĩ Tiên Phù có sức mạnh bảo vệ nguyên thần, dù sao thì thứ được phong ấn ở bên trong cũng là tiên lực, hắn không sợ U Linh mê hoặc.  

Còn mây mù kịch độc, vậy phải xem bản lĩnh của mỗi người rồi.  

Dương Bách Xuyên đương nhiên là không sợ, ngay cả rùa con cũng không sợ thì hắn lại càng không.  

Rùa con nghe thấy Dương Bách Xuyên nói có Tiên Phù phòng thân, nó ngập lức yên tâm: “Sớm đã nghe A tỷ của đệ nói, Nhân tộc có tiên khí hộ thân, không hề yếu hơn sức mạnh mà tổ tiên ban cho như Yêu tộc bọn đệ, còn bảo đệ cố gắng không được xung đột với Nhân tộc.”  

“Yên tâm đi, đệ theo sát ta, có vấn đề gì thì chúng ta cùng nhau giải quyết.”  

“Được ~”  

...  

Sau khi tiến vào mây mù, Dương Bách Xuyên thực sự mây mù này có gì đó không ổn.  

Linh khí ở đây nồng đậm gấp mười lần so với bên ngoài, nhưng bên trong mây mù lại tràn đầy một mùi hương kỳ dị.  

Lúc hít thở, Dương Bách Xuyên lập tức cảm nhận được chỗ không đúng, hắn vội vàng nói: “Nín thở, mây mù ở đây quả thật là có vấn đề.”

Dương Bách Xuyên cảm thấy một luồng hơi thở chui vào trong cơ thể của mình, vội vàng lên tiếng nhắc nhở tiểu rùa đen và Ngô Mặc Thu.  

Hắn vận chuyển chân khí luyện hóa loại lực lượng trong cơ thể.  

Giống như lời của tiểu rùa đen, lực lượng trong thân thể không chỉ ăn mòn thân thể, nó còn uy hiếp đến nguyên thần.  

Dương Bách Xuyên không dám sơ ý, phong bế tất cả các huyệt trên người, bắt đầu vận công luyện hóa.  

Cũng may mây mù trong thân thể không nhiều lắm, chân khí của hắn cũng đủ cường đại nên có thể luyện hóa được tàn dư của mây mù. Còn khói độc ăn mòn nguyên thần, dưới sức mạnh cường đại của nguyên thần, khói độc trực tiếp bốc hơi, không ảnh hưởng nhiều lắm.  

Dương Bách Xuyên rót chân khí vào trong tiên phù, cả người bị bao phủ trong vầng sáng của tiên phù, hình thành một tầng bảo hộ nhàn nhạt, mây mù không thể đến gần, bị ánh sáng của tiên phù ngăn cách bên ngoài cơ thể.  

Quay đầu lại nhìn tiểu rùa đen, tiểu rùa đen 3000 tuổi này lại vô cùng nhẹ nhàng, toàn thân được bao phủ trong ánh sáng xanh, khí độc không thể xâm nhập.  

“Thu Nhi, muội sao rồi? Có ngăn cản được mây mù hay không?” Dương Bách Xuyên không yên lòng trạng thái ẩn thân của Ngô Mặc Thu.  

“Tiên sinh yên tâm, thân thể của ta là chân linh, đám mây mù kia không thương tổn gì đến ta.” Ngô Mặc Thu trả lời.  

“Vậy thì tốt rồi, cẩn thận u linh ở đây, còn chưa làm rõ tình huống ở đây như thế nào.” Hắn dặn dò Ngô Mặc Thu.  

“Thu Nhi biết, tiên sinh không cần lo cho ta, bản chất mà nói thì ta cũng là u linh, sẽ không sợ hãi u linh nơi này.” Ngô Mặc Thu nói.  

Dương Bách Xuyên sửng sốt, nghĩ lại cũng đúng, Thu Nhi là quỷ tu, dùng linh hồn thuần tịnh tu luyện thân thể, nên sẽ không sợ hãi u linh.  

“Tiểu rùa đen, chúng ta tiếp tục đi, cẩn thận chút.” Nói với tiểu rùa đen, Dương Bách Xuyên nhấc chân bước vào Vân Vụ.  

“Đại ca yên tâm, ta biết ứng phó.” Tiểu rùa đen không quá để ý.  

“Vậy thì tốt rồi ~”  

Hai người một trước một sau đi vào sâu trong Vân Vụ.  

Tầm nhìn trong đầm lầy Vân Vụ vô cùng hạn hẹp, chỉ có thể nhìn thấy trong vòng bán kính 3 mét quanh người, mây mù dày đặc che khuất tầm mắt, Dương Bách Xuyên cũng không biết ngoại trừ u linh ra, trong đầm lầy Vân Vụ còn tồn tại gì không, cũng không dám đi quá nhanh, đi sát với tiểu rùa đen.  

Sau khi đi gần ba bốn dặm, hình như cỏ dại dưới chân tươi tốt hơn, hơn nữa có độ ẩm, có lẽ đã gần đến đầm lầy. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi