SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Từng tiếng nổ vang dội phát ra, chấn động quả cầu nước nổ tung trong nháy mắt.  

Ngụm long tức của Giao Long thái tử va chạm với kiếm khí của Dương Bách Xuyên thì tan thành mây khói, đồng thời còn tạo ra một lỗ thủng. Giao Long thái tử nhân cơ hội này gầm lên một tiếng, chui qua lỗ hổng mà đi, đánh thẳng vào lồng phòng ngự của Tiểu Ô Quy.  

"Răng rắc.”  

Từng tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, lồng phòng ngự của Tiểu Ô Quy vỡ thành từng mảnh nhỏ.  

Tình hình bên phía Bạch Sa tướng quân và Chương Ngư công chúa không khác gì Giao Long thái tử.  

Ba người hóa giải kiếm khí của Dương Bách Xuyên gần như cùng một lúc, sau đó va chạm với phòng ngự của Tiểu Ô Quy, trong nháy mắt, lồng phòng ngự của Tiểu Ô Quy bị tam đại Yêu Tu liên hợp phá hủy.  

"Grào!"  

Phòng ngự bị nghiền nát, Tiểu Ô Quy kêu lên đầy đau đớn.  

Dương Bách Xuyên đứng trên lưng Tiểu Ô Quy, cự kiếm chớp lóe ánh sáng, bốn đóa hắc liên thành hình bay ra ngoài, tất nhiên hắn sẽ không trơ mắt đứng nhìn tam đại Hải Yêu xông lên lần nữa.  

"Nổ cho ta!"  

Trong tiếng hét giận dữ, từng đóa hắc liên nổ tung, kiếm khí tỏa ra càn quét bốn phía xung quanh.  

Tam đại Yêu Tu đang ở gần Dương Bách Xuyên và Tiểu Ô Quy đều sợ hãi đến mức thay đổi sắc mặt. Trước đó bọn họ từng chịu thiệt dưới Hắc Liên kiếm khí của Dương Bách Xuyên, để lại bóng ma trong lòng, giờ muốn lui cũng không còn kịp. Từng người bày ra hết vốn liếng của mình để chống đỡ, yêu khí bao phủ toàn thân ngăn cản kiếm khí của Dương Bách Xuyên.  

"Gào gào!!!”  

“Éc éc!!!  

“Pi pi!!!”  

Một giây sau tam đại Hải Yêu đau đớn bay ngược ra ngoài, bản thể khổng lồ nặng nề ngã xuống đất.  

Vảy giáp trên người Giao Long thái tử bong tróc từng mảng lớn, máu chảy tràn lan như suối.  

Thân hình khổng lồ của Bạch Sa tướng quân chằng chịt vết thương dài khoảng một mét, nằm trên mặt đất rên ư ử.  

Ba căn xúc tu bản mệnh của Chương Ngư công chúa cũng bị cắt đứt thành mấy chục đoạn.  

Lúc này đây tam đại Hải Yêu xem như đều bị tổn thương nguyên khí, công kích cả ba thả ra lúc trước, long tức của Giao Long Thái tử, ngân quang của Bạch Sa tướng quân và xúc tu bản mệnh của Chương Ngư công chúa đều bị một chiêu Phong Vân Kiếm của Dương Bách Xuyên nghiền nát.  

Chín trăm nhát kiếm trong một hơi thở không phải chuyện đùa.  

Hơn nữa một kích cuối cùng của Hắc Liên kiếm trận, kiếm khí bộc phát từ bốn đóa Hắc Liên không lấy mạng bọn họ đã xem như may mắn lắm rồi.  

Mặt khác, Dương Bách Xuyên và Tiểu Ô Quy cũng không chiếm được lợi lộc gì.  

Đầu tiên nói đến Tiểu Ô Quy, bị một câu phế vật của Diệp Vô Tâm k1ch thích, bùng nổ thoáng cái vọt tới trước mặt Dương Bách Xuyên, dùng thiên phú Long Quy bản mệnh tạo ra lá chắn phòng ngự. Thế nhưng dưới công kích đồng thời của tam đại Yêu Tu, lớp phòng ngự vỡ vụn, phù văn trên mai rùa cũng xám xịt, xuất hiện từng vết rạn nhỏ xíu, miệng hộc máu.  

Mà Dương Bách Xuyên, tuy nói thắng lợi nhưng lại dùng chiêu số giết một ngàn kẻ địch nhưng bản thân cũng thiệt hại tám trăm binh lính.  

Tam đại Hải Yêu liều mạng công kích, cũng may có Tiểu Ô Quy đứng ra chống đỡ giúp hắn một phần, trước sau thi triển ba lần kiếm khí cường đại gần như đã hút khô chân khí trong cơ thể hắn rồi, hơn nữa lúc trước còn bị tam đại Hải Yêu công kích, hắn cũng không dễ chịu mấy.  

Sau khi một kiếm đánh bại tam đại Hải Yêu, người hắn thoáng lung lay, không nhịn được ngồi xuống lưng Tiểu Ô Quy, lật tay lấy ra ba viên linh đào nuốt vào bụng bổ sung chân khí, điều dưỡng khí tức hỗn loạn trong đan điền.  

Hắn biết nguy hiểm vẫn chưa được tiêu trừ, bên cạnh vẫn còn một Quan Thiên Ngạo như hổ rình mồi đây.  

Cùng lúc đó trong tai truyền đến tiếng kêu đầy đau đớn của Diệp Vô Tâm, Dương Bách Xuyên căng thẳng, khóe mắt liếc thấy cơ thể nàng bay ngược ra ngoài, bị một kích của Quan Thiên Ngạo đánh vào trong góc bãi đá.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi