SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Luyện hóa một Quan Thiên Ngạo còn không đủ, còn đòi luyện hóa cả hắn và Mai tỷ.  

Nắm chặt kiếm Đồ Long trong tay, Dương Bách Xuyên xoay người chém một nhát lên màn sương máu phía sau lưng.  

“Ầm ầm ~”  

Sương máu bị chém một kiếm nhưng không có chút sứt mẻ nào, nhưng gan bàn tay của Dương Bách Xuyên lại đau nói, hắn biết không có cách nào cả. Màn sương máu cường đại không phá nổi, hiện tại hắn cũng chỉ có thể đánh một trận.  

Advertisement

Cũng vào lúc này, Quan Thiên Ngạo hay nói đúng hơn là hung thú Thao Thiết không cho hắn thêm cơ hội chém thêm nhát nào nữa.  

Chỉ thấy hai mắt Quan Thiên Ngạo lóe lên tia máu, bay lên từ cái đầu của hung thú Thao Thiết, đột nhiên bổ xuống một đao.  

Một đao này khiến cho Dương Bách Xuyên thay đổi sắc mặt, uy lực còn mạnh hơn gấp mười lần lúc trước.  

“Kiếm trận Hắc Liên, nổ cho ta ~” Dương Bách Xuyên vận công chân khí thi triển kiếm kỹ Hắc Liên.  

Mai tỷ hóa Kim Long gào to một tiếng rồi lao thẳng tới phía Quan Thiên Ngạo.  

Nhưng điều khiến Dương Bách Xuyên lo lắng là, hắn nhìn thấy khóe miệng Quan Thiên Ngạo nhếch lên một nụ cười quỷ dị.  

Lúc này, công kích của hai bên đã chạm vào nhau.  

“Ầm ầm ~”  

Trong tiếng nổ vang, bốn đóa Hắc Liên của Dương Bách Xuyên nứt ra, nhưng lại bị một đao của Quan Thiên Ngạo hóa giải, hơi thở của Mai tỷ phun ra cũng bị ánh sáng đỏ giải trừ.  

Chớp mắt, Dương Bách Xuyên lật tay chém ra một kiếm.  

Ngay lúc này, Quan Thiên Ngạo lại biến mất ngay tại chỗ, khiến cho Dương Bách Xuyên không nắm được quỹ đạo của hắn ta.  

“Gào ~”  

Ở một giây kế tiếp, bên tai hắn vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của Mai tỷ.  

Nhìn thấy vết máu của Kim Long rơi xuống từ không trung, Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn, hắn phát hiện Mai tỷ đã bị năm nhánh dây leo trói chặt, sau đó bị quăng ra xa, nơi Mai tỷ rơi xuống chính là tàn hồn của hung thú Thao Thiết.  

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Dương Bách Xuyên đã thay đổi, không ngờ Quan Thiên Ngạo lại xảo quyệt như vậy, à không đúng, hiện tại hắn ta chính là hung thú Thao Thiết.  

Dương Bách Xuyên biết, nếu như Mai tỷ tới gần ma mảnh vỡ Thiên Trảm kia thì nhất định sẽ bị hung thú Thao Thiết luyện hóa, vừa rồi hắn đã nói muốn hấp thụ máu tươi của hắn và Mai tỷ.  

Trong lòng quýnh lên, hắn nhào thẳng qua đó.  

Lúc này, Quan Thiên Ngạo vèo một cái xuất hiện ngay bên cạnh hắn, tốc độ nhanh tới mức Dương Bách Xuyên không thể phản ứng kịp.  

“Ngươi cũng qua đó đi ~”  

Trong tiếng cười nham hiểm, Dương Bách Xuyên bỗng nhiên bị hắn đánh một trưởng lên người, ngay lập tức, Dương Bách Xuyên cảm thấy xương cốt trong người như gãy vụn, cơ thể không tự chủ được mà bay về phía hung thú Thao Thiết.

Dương Bách Xuyên không thể cử động cơ thể, toàn thân không chút sức lực, "ầm" một tiếng, bị hung thú Thao Thiết dùng móng vuốt tóm lấy.  

Hung thú Thao Thiết lúc này đương nhiên không phải là chân thân, mà chỉ là một dạng năng lượng, nhưng Dương Bách Xuyên lại cảm thấy không khác gì thực thể.  

Mai tỷ cũng vậy, bị móng vuốt khổng lồ còn lại của hung thú Thao Thiết tóm lấy, như thể có ma lực, cơ thể dài chín thước của Mai tỷ lập tức thu nhỏ lại mấy lần.  

Mà cơ thể của hung thú Thao Thiết thật ra cũng không lớn lắm, chỉ cao ba trượng, dài sáu trượng, trông giống một con sư tử, toàn thân bao phủ bởi những cục u đầy màu sắc, nhưng Dương Bách Xuyên biết, đây là bản thu nhỏ của hung thú Thao Thiết.  

Tuy rằng lúc này chỉ là dạng năng lượng của tàn hồn, nhưng khí tức mạnh mẽ tỏa ra khiến Dương Bách Xuyên tuyệt vọng.  

"Ha ha, tên tiểu tử kia, được hiến sinh mệnh cho bản tôn là vinh hạnh của ngươi, ha ha ha."  

Quan Thiên Ngạo lơ lửng trên không trung nhìn Dương Bách Xuyên cười ha hả, ngay sau đó một luồng sáng đỏ sẫm bay ra từ ấn đường của Quan Thiên Ngạo, lập tức chui vào cơ thể hung thú Thao Thiết.  

Mà Quan Thiên Ngạo cũng rơi xuống.  

Hiện giờ trông có vẻ như Quan Thiên Ngạo đã bị hung thú Thao Thiết hút khô từ lâu, biến thành một cái xác, sau khi bắt được hắn và Mai tỷ, hung thú Thao Thiết mới vứt xác Quan Thiên Ngạo đi.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi