SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên đang muốn tìm Thanh Uyên Điểu để hỏi tung tích của con chồn. Lúc trước hắn không tìm thấy, còn tưởng nhất mạch Phi Cầm đều ra khỏi bí cảnh rồi. Bây giờ hắn lại thấy đối phương bay thẳng tới chỗ mình.  

Hầu Đậu Đậu và Bạch Khởi ở đằng xa cũng nhìn thấy một đám phi cầm từ trên cao bay về phía Dương Bách Xuyên. Hai người lập tức biến sắc, chạy tới chỗ Dương Bách Xuyên.  

Yêu tu lục địa và yêu tu phi cầm vốn bất hòa. Hầu Đậu Đậu và Bạch Khởi có thành kiến sẵn, cho rằng phi cầm sẽ gây bất lợi cho Dương Bách Xuyên.  

Advertisement

Nhưng Hầu Đậu Đậu đã quên Dương Bách Xuyên không phải Yêu tộc.  

Quan tâm ắt loạn.  

Hầu Đậu Đậu, Bạch Khởi và phi cầm xuất hiện bên cạnh Dương Bách Xuyên gần như cùng lúc.  

Advertisement

Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được Hầu Đậu Đậu và Bạch Khởi đang căng thẳng, bèn mỉm cười nói: "Không cần căng thẳng, ta quen Thanh Uyên Điểu kia."  

Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn Thanh Uyên Điểu từ trên trời đáp xuống, hóa thành một cô gái trẻ mặc đồ xanh, rồi lại nhìn Sơn Ưng bên cạnh nàng ta, hắn lập tức nhớ về thành Yêu Quang hơn trăm năm trước.  

Hai người này chính là hai yêu tu bên cạnh lão ma tước năm đó. Trăm năm qua đi, tu vi của mình có tiến bộ, người ta cũng không nhàn rồi, cả hai đều đã trở thành đại yêu tương đương cảnh giới Phân Thần.  

Hầu Đậu Đậu và Bạch Khởi nghe thấy Dương Bách Xuyên nói vậy thì sửng sốt, không ngờ hắn lại quen biết Thanh Uyên Điểu tộc Phi Cầm. Sơn Ưng và Thanh Uyên Điểu là yêu vương dưới trướng đại yêu phi cầm lão ma tước hồ Động Đình, khá nổi tiếng ở thánh địa phi cầm núi Ngô Đồng.  

Lúc này Diệp Vô Tâm cũng đã đi tới, đứng ở bên cạnh Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên ra hiệu cho ba người đừng căng thẳng. Trong mắt hắn, Thanh Uyên Điểu và Sơn Ưng là yêu tu cảnh giới Phân Thần sơ kỳ. Kỳ thực trong bí cảnh Thao Thiết, ngoài Long Kiều Nam tộc Long Quy ra, hắn không để những người khác vào mắt, bởi vì có đủ thực lực.  

Chỉ có Long Kiều Nam mang khí tức cường đại có thể tính là tu vi cảnh giới Phân Thần trung kỳ.  

Thật ra trước khi đại điện sụp đổ, các tộc trong bí cảnh Thao Thiết đều kiêng dè tộc Phi Cầm. Bởi vì lúc trước pháp lực bị phong bế, tất cả mọi người không thể sử dụng pháp lực, cũng không thể phi hành, chỉ có tộc Phi Cầm chiếm ưu thế bẩm sinh, có thể tự do phi hành trong bí cảnh.  

Nhưng là bây giờ... sau khi đại điện cổ xưa sụp đổ, phi cầm trong bí cảnh cũng biến mất theo. Mọi người đã có thể sử dụng pháp lực, tộc Phi Cầm không còn ưu thế nữa.  

Vì vậy không có gì phải kiêng kè.  

Tuy nhiên, sau khi trói buộc pháp lực biến mất, rất nhiều tu sĩ đều rơi vào hồ máu, không đi thử xem có thật sự chạm vào được hay không. Ngay từ đầu Dương Bách Xuyên đã phát hiện ra. Nói một cách chính xác thì sau khi bình Càn Khôn thôn phệ và luyện hóa tàn hồn Thao Thiết cùng mảnh vỡ Thiên Trảm, trói buộc vô hình đã biến mất.  

Lúc này đối mặt tộc Phi Cầm, Hầu Đậu Đậu và Bạch Khởi nghe thấy giọng điệu của Dương Bách Xuyên tràn đầy tự tin thì cũng yên tâm.  

Nghĩ tới kiếm khí mạnh đến độ khiến tim người ta loạn nhịp cùng với thực lực của Dương Bách Xuyên khi chém giết chín con hung thú vừa nãy, mấy tên phi cầm chẳng nhằm nhò gì. Bọn họ tránh sang một bên chờ đợi là được, dù sao cũng muốn nghe xem nhất mạch Phi Cầm muốn làm gì.  

Có vẻ như đối phương không có ác ý gì.  

Lúc này cô gái do Thanh Uyên Điểu hóa thành đã đi tới. Nàng ta nhìn thẳng vào Dương Bách Xuyên, sau đó chậm rãi thi lễ: "Thanh Uyên núi Ngô Đồng thuộc nhất mạch Phi Cầm bái kiến Dương đạo hữu. Từ biệt ở thành Yêu Quang đã hơn trăm năm, chẳng hay đạo hữu còn nhớ thiếp chăng?"  

Dương Bách Xuyên cười khẽ: "Thanh Uyên Điểu và Sơn Ưng theo bên cạnh lão ma tước năm đó, tất nhiên Dương mỗ vẫn nhớ như in."  

"Vậy thì tốt rồi." Thanh Uyên Điểu còn lo mở lời với Dương Bách Xuyên như thế nào, không ngờ đối phương vẫn còn nhớ mình. Như vậy cũng dễ xử lý, hai bên nhận ra nhau thì có cơ sở nói chuyện.  

"Thanh Uyên cô nương, đúng lúc Dương mỗ có vài điều muốn hỏi thăm về chuyện thành Yêu Quang năm đó, không biết Thanh Uyên cô nương có thể giải đáp thắc mắc cho Dương mỗ hay không?" Dương Bách Xuyên nói thẳng.  

Thanh Uyên Điểu nghe hắn nói vậy, trong lòng thoáng động tâm tư. Nàng ta cười khẽ: "Lần này Thanh Uyên tìm đạo hữu cũng liên quan đến chuyện năm đó. Xem ra chúng ta có chung đề tài."  

"Ồ? Mời nói." Dương Bách Xuyên nói.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi