SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sau khi Hóa Thê Lương bị ba người Huyền Vũ Bắc Minh áp chế, lão ta tất nhiên không thể ngăn cản Dương Bách Xuyên, Hầu Đậu Đậu và Trịnh Bân Bân đến cung Thiên Trảm được nữa. 

Dương Bách Xuyên lập tức đánh trận đầu nhanh chóng xông về phía cung Thiên Trảm, khoảng cách mấy nghìn mét chớp mắt đã tới. 

Cả cung Thiên Trảm là một tòa kiến trúc to lớn cao khoảng trăm trượng. 

Vàng son lộng lẫy giống như Phật sắc mà Dương Bách Xuyên từng thấy ở thế tục giới, nhưng lại đồ sộ hùng vĩ hơn Phật sắc. 

Đến trước cung điện, Hầu Đậu Đậu gãi đầu nói: “Đại ca, có cấm chế không?” 

Trong cảm nhận của Dương Bách Xuyên không tồn tại cấm chế, nhưng đối với nơi thế này hắn cũng không dám nói có tồn tại cái khác không, cung Thiên Trảm Hóa Thê Lương ở chưa chắc chỉ có một mình lão ta. 

“Lát nữa các ngươi cẩn thận, ta tiến lên thử đã rồi nói sau.” 

Dương Bách Xuyên nói rồi bước lên phía trước, hàn quang trong tay chợt lóe hiện ra kiếm Đồ Long, chuẩn bị tốt để ứng phó với biến cố. 

Cung Thiên Trảm có thể tồn tại vô số năm, chắc chắn sẽ không đơn giản. 

Có điều cho dù cung Thiên Trảm còn tồn tại sinh linh gì, Dương Bách Xuyên cũng không sợ, sứ giả biên giới Hóa Thê Lương chỉ có một sẽ không có người thứ hai, chỉ cần không phải loại Địa Tiên như Hóa Thê Lương kia thì ba người bọn họ vẫn ứng phó được. 

Từng bước cẩn thận dè dặt đi đến cửa lớn cung điện, không xảy ra bất cứ chuyện gì, nhưng Dương Bách Xuyên chưa buông lỏng cảnh giác. 

Cửa lớn cung điện đang mở, từ bên ngoài nhìn vào trong không thấy gì cả, có một lớp sương mù che lấp không nhìn rõ được bên trong có cái gì. 

Bản thân cung Thiên Trảm chính là xây dựng trên đỉnh núi, như ẩn như hiện trong mây mù. 

Có sương mù bao phủ cũng không kỳ lạ. 

Dương Bách Xuyên đứng ở ngoài cửa lớn cung điện, không đi vào, mà đột nhiên chém ra một kiếm, một kiếm khí bay vào trong cửa lớn cung điện. 

Ngay sau đó, mây mù bao phủ trên cửa lớn bị kiếm khí chém ra, cuồn cuộn sang hai bên, Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm tình hình phía sau mây mù. 

Nháy mắt cửa mây tản ra, sắc mặt Dương Bách Xuyên lập tức thay đổi, rống to một tiếng, lại chém ra một kiếm. 

“Bùm!” 

Một tiếng nổ vang lên, tia lửa bắn tung tóe. 

Dương Bách Xuyên liên tiếp lùi ngược lại mấy chục mét. 

“Đại ca, chuyện gì vậy?” 

Hầu Đậu Đậu hỏi. 

Sắc mặt Dương Bách Xuyên nặng nề nói: “Ngươi xem đi.” 

Dứt lời ra hiệu cho Hầu Đậu Đậu nhìn về phía cửa lớn. 

Lúc Hầu Đậu Đậu và Trịnh Bân Bân ngẩng đầu nhìn qua, lại hít ngược khí lạnh. 

Chỉ thấy bên trong cửa lớn cung điện có hai người khổng lồ đang đứng. 

Hai người khổng lồ này trên mặt đeo mặt nạ, trên đầu có một sừng kim loại, trên dưới cả người đều là khôi giáp đen như mực, thân cao sáu trượng, cửa lớn cung điện mới cao chín trượng. 

Hai người khổng lồ trông giống hệt nhau, chỗ khác nhau là người bên trái tay cầm cự kiếm, người bên phải tay cầm đại đao. 

“Đây là…?” Trịnh Bân Bân cũng bị làm cho hoảng sợ. 

“Sao lại có người khổng lồ như vậy…” Hầu Đậu Đậu kinh ngạc nói. 

“Không phải người, là con rối.” Dương Bách Xuyên nghiêm trọng nói. Tất nhiên hắn sẽ không xa lạ gì đối với con rối, hắn đã từng có ba con rối, trong đó hai con rối đen trắng để lại trông nhà giữ cửa ở Vân Môn Địa Cầu, một con rối khác là hắn dùng mười hai kim nhân có được ở cổ mộ Đại Tần luyện chế, vô diện. 

Nhưng mà ba con rối của hắn đều không thể so sánh với hai con rối trước mặt, nhìn minh văn ở ngực của hai con rối canh gác cung Thiên Trảm là con rối sánh ngang với Phân Thần cảnh. 

Minh văn ở ngực có sáu cái. 

Nếu bàn về thực lực, Dương Bách Xuyên vừa va chạm một đồn với một trong số con rối, phát hiện có uy lực Phân Thần cảnh đại viên mãn. 

Cũng tức là canh gác ở cửa lớn cung Thiên Trảm là hai con rối Phân Thần cảnh đại viên mãn, đối với ba người bọn họ, đối phó với bọn nó cũng hơi quá sức. 

Trong ba người bọn họ, tu vi của hắn chắc là cao nhất, thật sự đánh nhau chắc có thể miễn cưỡng vật tay với Hợp Thể cảnh, đối phó Phân Thần cảnh đại viên mãn cũng không phải vấn đề. 

Mấu chốt là bây giờ phải đối mặt với con rối Địa Tiên luyện chế, cái này có biến hóa rồi. 

Hai con rối như Môn Thần có thể được Hóa Thê Lương sắp xếp ở trước cửa lớn cung điện rõ ràng là có chỗ đặc biệt, ngoài ra con rối chịu đòn tốt, bình thường đúng là không dễ xử lý. 

Có điều Dương Bách Xuyên nghĩ thực ra cũng không có gì, bọn họ có ba người, thực lực của Trịnh Bân Bân cũng không yếu, ba chọi hai không phải không có phần thắng. 

Ban đầu ở điện Mạo Hiểm, sau khi Trịnh Bân Bân luyện hóa Thuần Dương Phân Thân, vừa xuất quan đã có thể giết chết Tiền Bất Nhẫn Phân Thần cảnh trung kỳ trong nháy mắt, bây giờ đã qua hơn một trăm năm, thực lực của nàng ta chắc chắn còn tăng nhiều. 

Nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên cũng không lo lắng như vậy nữa. 

Hầu Đậu Đậu yếu hơn hắn và Trịnh Bân Bân chút, nhưng lại là so với hắn và Trịnh Bân Bân, thật sự đặt ở trong cùng cấp bậc, thì thực lực của Hầu Đậu Đậu không tính là yếu. 

Sau khi nghĩ đến những điều này, Dương Bách Xuyên nói với Trịnh Bân Bân và Hầu Đậu Đậu: “Các ngươi nhớ kỹ, điểm yếu của con rối nằm ở minh văn trên ngực, dùng sức đánh vào minh văn trên ngực của bọn nó, chỉ cần đánh loạn đánh hỏng minh văn trên ngực con rối là có thể chiến thắng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi