*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lưu Tích Kỳ nhắn tin chửi bới một đoạn dài, cuối cùng lời nói kết thúc câu chuyện lại là một tiếng cảm ơn, bảo anh mau chóng gọi điện thoại lại, Dương Bách Xuyên biết tiếng cảm ơn này của Lưu Tích Kỳ là muốn nói việc mình đã dùng danh nghĩa của anh ta cầm hai mươi vạn đưa cho nhà bọn họ.
Tin nhắn thứ ba là của Triệu Nam, ý cũng muốn hỏi là khi nào Dương Bách Xuyên trở về, chuyện nghỉ làm thì không sao, quan trọng là điện thoại của anh mấy ngày không liên lạc được, có phải đã xảy ra chuyện rồi không?
Tin nhắn của Triệu Nam tràn ngập sự quan tâm, khiến trong lòng Dương Bách Xuyên rất vui mừng.
Tin nhắn thứ tư là của Âu Dương Ngọc Thanh, nhìn thấy tin nhắn của cô ấy, tinh thần của Dương Bách Xuyên có một sự chấn động khó hiểu, xem nội dung nói, điện thoại của anh không gọi được, Nhạc Nhạc nhớ anh rồi,... thật ra trong từng dòng chữ đều là quan tâm.
Tin nhắn thứ năm là của Lâm Hoan, trong lời nói tràn đầy nhớ nhung, làm cho Dương Bách Xuyên đỏ mặt cũng có chút áy náy.
Tin nhắn thứ sáu là của Liễu Sơn Hải, rất sốt ruột, nói “đan Trú Nhan” hết hàng, hỏi khi nào Dương Bách Xuyên mới trở về.
Tin nhắn thứ bảy lại là từ một người suýt nữa đã bị anh lãng quên, cô gái tên Bộ Thanh Mai lúc trước ở công ty phỏng vấn nhắn tin tới, nói vẫn muốn cảm ơn Dương Bách Xuyên đã cho cô một công việc và muốn hẹn anh ăn cơm...
Đối với việc này, Dương Bách Xuyên cười ha ha lẩm bẩm: “Chuyện gái đẹp mời ăn cơm thì không thể từ chối rồi ~”
Tin nhắn thứ tám là của bạn học trung học Dư Giai, cô nói là gọi không được điện thoại cho anh, vốn định hẹn Dương Bách Xuyên ăn cơm để cảm ơn vì hôm đó đã nổi giận với cô, nhưng điện thoại liên lạc được, cuối cùng đành nhắn tin nói cô đi về Yên Kinh, lúc sau còn nói một câu: Nếu có thể, hy vọng Dương Bách Xuyên đến Yên Kinh thăm cô.
Những lời này rất thú vị, cô gái chủ động hẹn chàng trai, có phải là thích không?
Dương Bách Xuyên mơ tưởng không thôi.
Tin nhắn thứ chín là của Viên Kim Phượng, trong lời nói tràn ngập trách móc, cô nói phải dẫn ba mẹ đi du lịch giải sầu, còn nói chờ sau khi đi du lịch về sẽ lập tức đến Cố Đô tìm hắn, còn kèm theo một trái tim!
Tin nhắn thứ mười được mở ra, tin này đã làm cho Dương Bách Xuyên ngây người hồi lâu, không ngờ lại là tin nhắn của cảnh sát mạnh mẽ xinh đẹp Ninh Kha kia, cô ta nói là đã xuất viện, cũng nhờ chuyện của hai tên tội phạm lần đó mà cô ta được thăng chức nên muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn.
Nhớ tới nữ cảnh sát xinh đẹp, Dương Bách Xuyên không khỏi nhớ tới cảnh tượng ngày hôm đó trị thương cho cô ta, đầu óc có chút nhộn nhạo.
Hơn chục tin nhắn cuối cùng là của một số bạn cùng lớp quen thuộc.
Anh vừa lái xe vừa nghĩ, dù sao cũng không có tin nhắn gì quá quan trọng, dứt khoát đợi buổi chiều trở về rồi trực tiếp tìm bọn họ là được.
Buổi trưa, lúc Dương Bách Xuyên đi từ ngã ba giao của ba tỉnh xuống đường cao tốc, vừa mới xuống cao tốc, ngay phía trước đã gặp một chiếc xe dừng ở giữa đường, xem ra hình như là xe hỏng, đợi vài phút không thấy người đâu, anh còn tưởng là tài xế ngồi trong xe ngủ quên rồi.
Anh dứt khoát xuống xe đi qua xem thử.
Đến bên cạnh xe, anh gõ lên cửa kính ba cái.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống.