SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên, tôi đã điều tra bối cảnh của cậu, mấy đời tổ tiên nhà cậu đều không có cổ võ giả, thế nhưng cậu lại đột nhiên đã trở thành cổ võ giả, lý do duy nhất có thể chính là cậu được một cổ võ giả tán tu nào đó nhận làm đệ tử, hoặc là cậu là đệ tử một tông môn cổ võ nào đó nhỉ?  

Nếu như cậu là đệ tử tông môn cổ võ, có lẽ cậu có tư cách quen biết em họ Triệu Nam của tôi, bằng không cậu hết hy vọng đi, miễn cho chọc phải phiền phức."  

Nghe Triệu Vũ Linh nói xong, Dương Bách Xuyên nhìn anh ta một hồi, đột nhiên cười lớn: "Ha ha ha..."  

Tiếng cười vang dội khiến Triệu Vũ Linh mất tự nhiên, trong lòng đầy lửa giận. Theo như suy đoán của anh ta, Dương Bách Xuyên có thể đánh thắng Diệp Khai, cùng lắm chính là Ám Kình tầng một mà thôi, vì vậy lúc nói chuyện với Dương Bách Xuyên đều dùng dáng vẻ cao cao tại thượng.  

Lúc này nghe thấy Dương Bách Xuyên cười phá lên, Triệu Vũ Linh cho rằng đối phương bất kính với mình. Triệu Vũ Linh hai mươi sáu tuổi đã là cổ võ giả Ám Kình tầng bốn, tại trong lứa thanh niên cùng tuổi xem như khá nổi bật, từ nhỏ đã được gọi là thiên tài, đâu thể chấp nhận bị người khác khinh thường như thế?  

Anh ta chuẩn bị ra tay dạy dỗ Dương Bách Xuyên một bài học.  

Nhưng mà anh ta còn chưa kịp làm gì, Dương Bách Xuyên đã ngừng cười, không nể mặt xoay người, một luồng khí thế ngút trời ngay lập tức bao trùm người Triệu Vũ Linh.  

Trong nháy mắt, Triệu Vũ Linh cảm giác linh hồn mình đang run rẩy, cơ thể cứng đờ, không dám nhúc nhích, bởi vì khí thế cực lớn phát ra từ người Dương Bách Xuyên giống như một tòa núi cao đè trên người. Thậm chí anh ta còn có cảm giác bị rắn độc theo dõi, chỉ cần hơi cựa quậy một chút sẽ bị Dương Bách Xuyên chém giết ngay lập tức.  

Trên trán toát đầy mồ hôi, sau lưng không ngừng chảy xuống mồ hôi lạnh, trong lòng Triệu Vũ Linh như dời sông lấp biển, bây giờ không còn sức lực suy nghĩ tại sao Dương Bách Xuyên lại có được lực lượng như thế, vượt ra khỏi hiểu biết của anh ta.  

Chỉ thấy Dương Bách Xuyên cười gằn, nhìn thấy đáng vẻ này của Triệu Vũ Linh thì vô cùng thoải mái, anh dùng linh thức của Tu Chân giả gây áp lực, đây là một loại thiên phú tu hành cổ võ giả có nghĩ đằng trời cũng không ra được.  

Mặc dù không thể trực tiếp giết chết đối phương nhưng hù dọa người ta thì dư xài, thậm chí cũng có thể ảnh hưởng đến tinh thần của đối thủ, đây chính là chỗ tốt của việc tu luyện Nguyên Thần Kinh.  

Anh lạnh lùng nói: "Triệu Vũ Linh, nói thật cho anh biết, sau lưng tôi không có tông môn, thế nhưng tôi nói này, thế gia cổ võ thì tính là cái đếch gì, anh tính toán ngon lành thế à? Còn muốn dạy dỗ tôi? Muốn dùng thế gia đè ép tộ? Anh thử kêu nhà họ Diệp tới xem? Anh ấm ức thì cũng có thể thử, nếu không phải xem tại mặt mũi của Triệu Nam, hôm nay tôi chỉ cần một cái tát là có thể đập chết anh rồi.  

Ám Kình đỉnh phong rất đáng gờm hửm? Không phải chỉ là Ám Kình tầng chín thôi à, anh cho rằng thế là thần tiên đúng không? Nói cho cùng so với người bình thường chỉ là sâu kiến mạnh hơn một chút mà thôi, trong mắt tôi chẳng là cái đếch gì cả."  

Dương Bách Xuyên tức giận trào phúng một trận, bỗng nâng giọng nói: "Trở về nói cho người nhà họ Triệu các người, Triệu Nam chính là bạn gái của tôi, ai dám ép buộc cô ấy thử xem? Chọc giận tôi, tôi sẽ diệt sạch dòng chính các người, mẹ kiếp, đừng có ra vẻ trước mặt tôi, lần sau còn xuất hiện nữa thì liệu hồn đấy, cút."  

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa thu hồi linh thức bao phủ trên người Triệu Vũ Linh, đối phương bị uy áp của Dương Bách Xuyên dọa sợ đến ướt đẫm mồ hôi, suýt chút nữa đã nhũn chân quỳ xuống đất. Anh ta đã bị Dương Bách Xuyên dọa sợ vỡ mật, vô cùng chật vật chạy ra khỏi văn phòng, cả cái rắm cũng không dám thả.  

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, Dương Bách Xuyên này chính là thần tiên, cũng chỉ có cường giả như vậy mới có bản lĩnh cao siêu đến thế trong lòng Triệu Vũ Linh.  

Vừa mở cửa ra đã bắt gặp Triệu Nam đang đứng ngay tại cửa, trong mắt Triệu Vũ Linh tràn đầy phức tạp, nhìn thoáng qua Triệu Nam, không nói gì đã chạy đi. So sánh với nhà họ Diệp, mười nhà họ Diệp cũng thua kém một Dương Bách Xuyên, tin tức này giống như bom nổ, anh ta muốn nhanh chóng đi về, báo cho ông cụ trong nhà.  

Triệu Nam nhìn sắc mặt tái nhợt của Triệu Vũ Linh, có chút không rõ ràng cho lắm, trong lòng cô ấy lo lắng Dương Bách Xuyên chịu thiệt hơn, không để ý đến dáng vẻ chạy trốn không dám nán lại của Triệu Vũ Linh, xoay người bước vào văn phòng. Chỉ thấy Dương Bách Xuyên mỉm cười dịu dàng ngồi ở trên ghế sô pha, lông tóc không hao tổn gì, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi