SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nghe nói mấy hôm trước Ninh Kha đã thăng chức làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự.  

Nếu không phải điều tra được Ninh Kha có cơ to khiến Dương Lâm kiêng dè, thì anh ta đã chỉnh đối phương từ lâu rồi.  

Dương Lâm, thậm chí là tất cả mọi người trong thế giới ngầm Cố Đô đều vừa hận vừa sợ Ninh Kha.  

Đánh không được, chửi chẳng xong.  

Đành chịu thôi, ai bảo người ta có cơ to chứ!  

Ông cụ trong nhà từng dặn dò cho dù chịu thiệt cũng không được đắc tội với Ninh Kha, cũng không chọc nổi.  

Có thể nói Dương Lâm và Ninh Kha là người quen cũ.  

Ninh Kha cũng không ngờ Dương Bách Xuyên và Dương Lâm lại là bạn cùng lớp. Cô ta biết thân phận gia thế của Dương Lâm, không có chút xíu thiện cảm nào với dân giang hồ.  

"Dương Lâm, tôi cảnh cáo anh đừng gây chuyện. Tôi không quan tâm anh có phải là bạn học của Dương Bách Xuyên hay không, nhưng có một điều tôi phải nói rõ với anh: Dương Bách Xuyên là bạn của Ninh Kha này, nếu anh dám làm gì anh ấy thì coi chừng tôi xử anh!"  

Trong mắt Ninh Kha, người trong gia tộc xã hội đen Cố Đô không có ai là người tốt cả, tài liệu về nhà họ Dương ở Cố Đô chất đầy ba tủ hồ sơ to ở đồn cảnh sát kia kìa. Cô ta biết nhà họ Dương là ai, lập nghiệp từ nghề gì, nhưng đối phương vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thậm chí càng ngày càng lớn mạnh.  

Ninh Kha không thể hiểu nổi tại sao bao nhiêu năm qua không có ai động vào nhà họ Dương. Vì vậy sau khi biết đến sự tồn tại của nhà họ Dương, cô ta vẫn luôn tìm chứng cứ, thu thập hồ sơ đen của nhà họ Dương ở Cố Đô, chuẩn bị tiêu diệt gia tộc xã hội đen Cố Đô này.  

Ninh Kha nói chuyện với Dương Lâm không khách sáo chút nào.  

Nhưng nghe những lời Ninh Kha nói, Dương Bách Xuyên vừa bực mình vừa buồn cười, thậm chí còn cảm thấy cô nàng hoa khôi đồn cảnh sát này khá đáng yêu. Sao anh lại không nghe ra đối phương đang bảo vệ mình kia chứ.  

Dương Bách Xuyên học Lịch sử, đọc về lịch sử, cho nên anh có cái nhìn chủ quan về đen và trắng.  

Trong mắt Dương Bách Xuyên, trên thế giới này không có trắng tuyệt đối, cũng không có đen tuyệt đối, giữa trắng và đen là sự cân bằng vĩnh viễn, không thể thiếu một trong hai.  

Có lúc sự ổn định của xã hội không thể thiếu đen, tuy câu này nghe hơi vô lý nhưng đúng là như thế!  

Dương Bách Xuyên không cho rằng nhà họ Dương ở Cố Đô là gia tộc xã hội đen thì chắc chắn mang tội ác tày trời.  

Có lẽ sự bình yên của Cố Đô là nhờ có sự tồn tại của nhà họ Dương trong thế giới ngầm.  

Bởi vì thế giới ngầm cũng có trật tự riêng, đó là những yếu tố giúp xã hội ổn định.  

Đương nhiên một gia tộc là vương giả của thế giới ngầm chắc chắn sẽ không làm xằng làm bậy. Bọn họ không còn là lũ côn đồ hơi tí lại chém người, chỉ có kẻ lỗ mãng ngu ngốc mới thế.  

Thấy Dương Lâm tái mét mặt mày vì bị Ninh Kha chọc giận, Dương Bách Xuyên vội vàng lên tiếng: "Hai người bớt giận nào, cả hai đều là bạn của tôi. Chúng ta bàn việc chính trước đi!"  

Tất nhiên là Dương Lâm sẽ nể mặt Dương Bách Xuyên, không so đo nữa. So đo với đàn bà con gái vốn chẳng phải hành vi sáng suốt. Anh ta cười gằn chứ không nói gì, đồng thời ra hiệu cho Dương Bách Xuyên ngồi xuống nói chuyện.  

Ninh Kha thì ngược lại, nổi tính tiểu thư trừng mắt nói: "Một tên côn đồ mà thôi, đừng có rơi vào tay tôi. Tôi sẽ bắt anh sớm thôi!" 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi