SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

"Cũng không có gì, tôi chỉ muốn cảm ơn tổng giám đốc Lý một tiếng, cám ơn một nghìn vạn của ông, chậc, đủ cho tôi mua mấy bộ mỹ phẩm mới nhất đấy!” Triệu Nam cười tủm tỉm giơ tờ séc trong tay lên, còn phất qua phất lại.  

Lần này Lý Ý suýt chút nữa đã ngã quỵ, chỉ cảm thấy một ngụm máu mặn chát nghẹn lại trong cổ họng, sắc mặt đen thui, lạnh lùng hừ một tiếng gắng nuốt xuống, tông cửa rời đi.  

Đợi sau khi Lý Ý và thư ký rời khỏi đây, Dương Bách Xuyên và Triệu Nam bỗng nhiên nghe thấy thư ký của ông ta la lớn: "Tổng giám đốc Lý, tổng giám đốc Lý... Ngài làm sao vậy?"  

Dương Bách Xuyên không cần nhìn cũng biết Lý Ý bị lời vừa rồi của Triệu Nam chọc tức ngất xỉu rồi.  

Không bao lâu sâu, quả nhiên, thư ký Ngải Diệp đi tới nói: "Tổng giám đốc Lý chỉ ngất đi thôi."  

Triệu Nam và Dương Bách Xuyên liếc nhau, sau đó bật cười khanh khách.  

Giờ khắc này, trong lòng cô ấy đặc biệt thoải mái, cuối cùng cũng xả được cơn giận.  

Trước đó bị khí thế hùng hổ doạ người của Lý Ý đè ép, cô ấy vô cùng khó chịu, suýt nữa đã bật khóc. Hiện tại nghe thấy ông ta tức đến hôn mê, miễn bàn cô ấy có bao nhiêu vui vẻ, cuối cùng cũng đánh mặt đối phương, hơn nữa cát tát này còn rất vang dội.  

Triệu Nam ai da, dặn dò thư ký: "Thư ký Ngải, cô đi ra xem thử, giúp đỡ gọi xe cấp cứu cho tổng giám đốc Lý đi, đừng để ông ta chết ở công ty chúng ta."  

"Dạ, tổng giám đốc." Ngải Diệp đóng cửa, đi ra.  

Dương Bách Xuyên cũng không nhịn được cười phá lên, nhìn Triệu Nam nói: "Không nghĩ tới em còn một mặt đáng yêu như vậy đó, Lý Ý mà nghe được lời này của em, nói không chừng thật sự tức chết, ha ha ha!”  

"Tức chết mới tốt! Hừ!" Dứt lời, Triệu Nam cũng bật cười, nhìn Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng, nếu không phải hôm nay nhờ có Dương Bách Xuyên, người tức đến phun máu phải là cô ấy mới đúng.  

Triệu Nam càng ngày càng không thể nhìn thấu Dương Bách Xuyên, luôn cảm giác người đàn ông này rất thần bí. Nhưng có một điều cô ấy rất rõ ràng, chính là Dương Bách Xuyên thật lòng tin tưởng mình, cô ấy có thể cảm nhận được sự chân thành xuất phát từ đáy lòng của anh.  

Thật sự không nghĩ ra anh tìm lại được tranh cổ bằng cách nào, phải biết rằng tranh cổ nằm trong kho bảo hiểm sau sáu lớp phòng ngự vẫn biến mất không một dấu vết, ngay cả cảnh sát cũng không tìm ra được manh mối, thế mà Dương Bách Xuyên lại chỉ mất chưa tới hai ngày đã tìm lại được.  

Triệu Nam rất muốn nhìn thấu con người Dương Bách Xuyên nhưng càng nhìn càng thấy trên người anh chứa đầy bí ẩn.  

Kể từ lần trước Dương Bách Xuyên đánh Diệp Khai, Triệu Nam đã biết rõ anh là cổ võ giả, chẳng qua cô ấy không nghĩ tới cũng không hỏi thân phận của anh, bây giờ nghĩ lại chắc hẳn bối cảnh sau lưng anh không kém.  

Cô ấy biết rõ có một số việc có thể hỏi, có một số việc lại không nên hỏi. Triệu Nam không có ý định hỏi Dương Bách Xuyên về gia thế cổ võ của anh, nếu anh tin tưởng thì sẽ tự nói với cô ấy.  

Dương Bách Xuyên bị Triệu Nam nhìn đến không được tự nhiên, nhếch miệng cười nói: "Trên mặt anh dính thứ gì à?"  

Triệu Nam lấy lại tinh thần, mỉm cười: “Có, anh đừng nhúc nhích."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi