SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Vết bớt này bẩm sinh đã có, sẽ bám theo Mục Tiểu Ngải suốt đời. Bởi vì vết bớt này mà cô đã trở thành gái ế, hai mươi bảy tuổi vẫn chưa lấy chồng.  

Ba mối tình đều tan rã vì vết bớt này.  

Cũng vì thế mà người nhà rất lo lắng cho chuyện thành gia lập thất của cô. Nhưng cô không cam lòng. Trai đẹp có điều kiện tốt thì chê vết bớt trên mặt cô, còn đàn ông bình thường thì cô lại không ưng.  

Vì vậy càng lớn tuổi thì cô càng u sầu.  

"Cùng lắm thì cam chịu số phận thôi!" Mục Tiểu Thải nhìn vào gương, cất lời cay đắng. Cô thầm quyết định nếu như cuối năm vẫn không tìm được ai thích hợp thì cô sẽ hạ thấp tiêu chuẩn, lấy chồng cho xong.  

Cô không muốn vết bớt trên mặt ảnh hưởng tới tâm trạng của mình nữa, lại càng không muốn cả nhà lo lắng cho mình.  

Không giống các vết bớt khác có thể làm phẫu thuật loại bỏ, vết bớt này không thể xóa được, cho dù có thể phẫu thuật thẩm mỹ thì điều kiện gia đình cô cũng không thể gánh nổi chi phí phẫu thuật.  

Lúc này Mục Tiểu Thải nghe thấy có người đi vào, liền vội vàng lấy tóc che đi vết bớt. Cô luôn để tóc bên trái dài là để che bớt, cũng chỉ có như vậy cô mới có chút tự tin khi đứng trước các đồng nghiệp trong công ty.  

Cô ngoảnh đầu nhìn, người đến là chị Trương đồng nghiệp.  

"Tiểu Mục à, thư ký Ngải đang tìm em đó. Mau đi đi, đừng để thư ký Ngải chờ lâu."  

"Cảm ơn chị Trương."  

Mục Tiểu Thải cảm ơn rồi ra ngoài toilet, thắc mắc không biết tại sao thư ký Ngải lại tìm một nhân viên quèn như mình.  

Cô biết Ngải Diệp là thư ký Chủ tịch, bình thường hai người không giao tiếp với nhau. Chốn công sở là môi trường tàn khốc, đừng thấy mọi người làm việc cùng một toà nhà văn phòng mà lầm, có khi từ lúc vào làm đến khi từ chức, nhân viên tầng chót và lãnh đạo cấp cao không giao tiếp với nhau chút nào.  

Cơ hội giao tiếp duy nhất là thăng chức, bởi vì chỉ có không ngừng thăng chức, trở thành lãnh đạo cấp cao mới có thể tiếp xúc với họ!  

Mục Tiểu Thải thấp thỏm suy nghĩ, đi về bàn làm việc của mình, quả nhiên nhìn thấy Ngải Diệp đang chờ mình. Cô vội vàng chạy tới: "Thư ký Ngải tìm tôi ạ? Xin lỗi cô, tôi vừa đi toilet."  

Ngải Diệp cũng rất hoang mang khi Chủ tịch tìm một nhân viên nhỏ, nhưng Triệu Nam đã dặn thì cô ta phải làm theo.  

"Không phải tôi tìm cô, mà là Chủ tịch tìm cô. Đi với tôi!"  

Nghe Ngải Diệp nói Chủ tịch tìm mình, Mục Tiểu Thải lập tức lo lắng bất an. Vốn tưởng Ngải Diệp tìm mình, cô đã rất kinh ngạc rồi, vậy mà thực tế là Chủ tịch tìm cô?  

Lẽ nào Chủ tịch muốn sa thải mình?  

Cũng không đúng, muốn sa thải thì đâu cần sai thư ký Ngải đến gọi mình chứ? Cứ thông báo cho Phòng Nhân sự là xong.  

Hay là mình phạm lỗi trong công việc, bị nữ Chủ tịch băng giá chỉ đích danh phê bình?  

Mục Tiểu Thải thấp thỏm đi theo Ngải Diệp vào văn phòng Chủ tịch.  

Văn phòng xa hoa rộng rãi với màu sắc chủ đạo là nâu đậm, mang lại cho Mục Tiểu Thải cảm giác nặng nề và nghiêm túc, khiến cô khó tránh khỏi căng thẳng trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi