SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Trong khu nghỉ ngơi, Mục Tiểu Thải nhìn thấy Triệu Nam - vị Chủ tịch được toàn công ty gọi là Chủ tịch bá đạo và Chủ tịch băng giá - đang nói cười vui vẻ với một thanh niên. Cảnh tượng này khiến cô rất kinh ngạc, đây là Chủ tịch băng giá sao?  

Sau khi đến gần cô mới nhìn rõ thanh niên kia chính là nhân vật nổi tiếng trong công ty, Tổng giám đốc Bộ phận Giám định Dương Bách Xuyên.  

Về chuyện Dương Bách Xuyên thăng chức nhanh như tên lửa, khắp công ty đều đồn thổi anh thăng chức dựa vào đàn bà. Bây giờ xem ra tin đồn không phải hư cấu...  

Trong lúc Mục Tiểu Thải đang suy nghĩ lung tung, giọng nói của Ngải Diệp vang lên: "Thưa Chủ tịch, Mục Tiểu Thải đã tới."  

"Chào Chủ tịch, cô tìm tôi ạ?" Mục Tiểu Thải không phải gà mờ mới đi làm, vội vàng bước đến chào hỏi Triệu Nam và Dương Bách Xuyên.  

Triệu Nam ra hiệu cho Ngải Diệp, đối phương đi ra ngoài. Sau đó, cô ấy nhìn Mục Tiểu Thải và nói: "Mục Tiểu Thải đúng không? Ngồi đi, đừng gò bó. Thật ra là Tổng giám đốc Dương tìm cô."  

Nói rồi Triệu Nam nhìn Dương Bách Xuyên: "Em đã gọi người cho anh rồi, rốt cuộc trong hồ lô của anh bán thuốc gì, có thể nói được chưa?" Triệu Nam cũng rất buồn bực vì Dương Bách Xuyên bảo mình tìm một nhân viên bình thường trong công ty.  

Người buồn bực hơn là Mục Tiểu Thải vừa mới căng thẳng ngồi xuống. Nói tới nói lui thì ra là Dương Bách Xuyên tìm mình.  

Mặc dù Mục Tiểu Thải biết Dương Bách Xuyên, nhưng người ta không biết cô, hai người cũng chưa từng nói chuyện với nhau câu nào, không biết đối phương tìm mình có chuyện gì.  

Dương Bách Xuyên cười ha hả nói với Triệu Nam: "Em nói không sai, đúng là hôm nay trong hồ lô bán thuốc. Bình tĩnh đừng vội!"  

Sau đó, anh nhìn Mục Tiểu Thải rồi mỉm cười lên tiếng: "Cô Mục đừng căng thẳng, tôi tìm cô là có nguyên nhân, đây hẳn là chuyện tốt đối với cô!"  

Dương Bách Xuyên nhìn ra Mục Tiểu Thải hơi căng thẳng.  

Anh dừng lại giây lát rồi nói tiếp: "Cô Mục, tôi có thể xem vết bớt trên mặt cô được không?"  

Anh vừa dứt lời, mặt Mục Tiểu Thải lập tức biến sắc, trở nên lạnh lùng. Cô cho rằng Dương Bách Xuyên đang sỉ nhục mình.  

Dương Bách Xuyên biết mình nói thẳng quá khiến Mục Tiểu Thải hiểu lầm, bèn vội vàng giải thích: "Đừng hiểu lầm! Là thế này, trong tay tôi có một loại dược mỹ phẩm có thể xóa vết bớt trên mặt cô. Hôm nay tôi tìm cô là để thử hiệu quả của thuốc.  

Cô có thể yên tâm là loại thuốc này hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Ngược lại, sau khi uống cho dù không thể xóa hết vết bớt trên mặt cô thì cũng có lợi cho sức khỏe.  

Mặt khác, tôi nắm chắc chín mươi phần trăm có thể xóa vết bớt trên mặt cô trong vòng nửa tiếng. Có thể nói thuốc trong tay tôi là độc nhất vô nhị trên thế giới này, cô không thể tưởng tượng được nó quý giá thế nào đâu. Thậm chí ngày hôm nay sẽ là bước ngoặt cuộc đời cô. Có muốn dùng hay không, cô cứ suy nghĩ đi, không dùng cũng không sao."  

Có thể nói là để cho Mục Tiểu Thải tin tưởng, Dương Bách Xuyên đã tâng bốc đan Trú Nhan phiên bản thăng cấp trong tay. Đương nhiên những gì anh nói đều là sự thật, công hiệu của đan Trú Nhan phiên bản thăng cấp không chỉ có thế.  

Mục Tiểu Thải nghe anh nói xong thì không bình tĩnh nổi.  

Từ khi có trí nhớ đến nay, hay nói chính xác hơn là từ khi biết chưng diện, không có lúc nào cô không muốn xóa vết bớt trên mặt.  

Nhưng rốt cuộc vẫn chẳng có cách nào. Vậy mà bây giờ Dương Bách Xuyên lại nói rằng thử dùng một loại thuốc là có thể xóa vết bớt trên mặt?  

Phản ứng đầu tiên của cô là không tin, cho rằng Dương Bách Xuyên đang lừa mình. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi