SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Triệu Vũ Linh vội vàng rời đi. Anh ta cứ nhớ nhung viên đan Tinh Long mà Dương Bách Xuyên cho, nào muốn đi tìm phòng ở, về khách sạn dùng đan dược mới là chuyện quan trọng.  

Anh ta nghĩ rằng nói không chừng uống đan Tinh Long là có thể tăng nội lực lên một tầng, khi nào lên đến Ám Kình tầng năm anh ta sẽ về Yên Kinh, để xem vị kia nhà họ Diệp còn đắc ý được không.  

Tóm lại là Triệu Vũ Linh có được một viên đan dược, tâm trạng rất vui vẻ. Không thấy hôm nay một viên đan Trú Nhan đấu giá được những tám trăm triệu sao?  

Người khác không biết đan Trú Nhan ở đâu ra, chứ anh ta lại không biết ở chỗ Dương Bách Xuyên à?  

Vì thế, Triệu Vũ Linh cho rằng đan Tinh Long chắc chắn là đan dược cao cấp. Về phần công hiệu, đã có đan Tôi Thể mà Dương Bách Xuyên tặng chú ba lúc trước, anh ta nghĩ đan Tinh Long cũng là đan dược có tác dụng với võ cổ giả.  

Trên đường về khách sạn, Triệu Vũ Linh nhìn thấy một quán bar, bèn bảo tài xế dừng xe rồi mình đi vào quán bar.  

Đang vui thì nên uống vài ly, vả lại có thể dùng đan dược ở quán bar mà, dù sao cũng có phòng riêng.  

Sau khi vào quán bar, Triệu Vũ Linh dứt khoát thuê một phòng riêng lớn, gọi mấy chai rượu ngon, sau đó cho nhân viên phục vụ một nghìn tiền boa và yêu cầu cậu ta canh cửa, không cho ai quấy rầy.  

Nhân viên phục vụ được boa, tất nhiên là luôn miệng đồng ý. Cậu ta biết rằng mình đã gặp được đại gia, nói không chừng phục vụ tốt còn được boa thêm, bèn đứng canh ngoài cửa.  

Trong phòng riêng, Triệu Vũ Linh uống một ly rượu, sau đó lấy ra một viên đan Tinh Long mà Dương Bách Xuyên cho. Mặt anh ta đỏ hừng hực, dường như anh ta thấy được hình ảnh chỉ cần mình uống viên đan dược này vào là có thể đè bẹp lớp trẻ của ba gia tộc khác ở Yên Kinh, trở thành cậu cả Yên Kinh danh xứng với thực.  

Thế rồi anh ta nuốt luôn viên đan Tinh Long, bắt đầu vận hành tâm pháp võ công của gia tộc.  

Chưa đầy ba phút sau, Triệu Vũ Linh vui mừng ra mặt, bởi vì anh ta phát hiện chỗ kia đã im lìm suốt hơn một năm, bây giờ lại có phản ứng.  

Triệu Vũ Linh coi Dương Bách Xuyên là thần luôn!  

"Quả nhiên là em rể tốt! Sao Dương Bách Xuyên lại biết chỗ kia của mình bất lực nhỉ? Sau này cậu chính là ba mẹ của tôi!"  

Là đàn ông mà không cứng được thì khác gì thái giám chứ?  

Chuyện này đã hành hạ Triệu Vũ Linh hơn một năm, anh ta đã âm thầm tìm đến rất nhiều bác sĩ để khám bệnh, đã uống không biết bao nhiêu là thuốc, vậy mà chẳng khá hơn tí nào.  

Không ngờ uống một viên thuốc mà Dương Bách Xuyên cho, mới qua vài phút đã có hiệu quả, sao anh ta có thể không mừng rỡ cho được?  

Tuy nhiên, Triệu Vũ Linh vui vẻ chưa được vài phút, mặt lại biến sắc lần nữa. Anh ta cảm thấy cả người như sắp nổ tung, hai mắt bốc lửa.  

Chỗ kia như đang bốc cháy, máu toàn thân sôi sùng sục, cực kỳ kinh khủng!  

Điều kinh khủng hơn là Triệu Vũ Linh cảm thấy choáng váng, mắt không nhìn rõ.  

Giờ phút này anh ta chỉ có một suy nghĩ, đó là suy nghĩ nguyên thủy nhất của nhân loại.  

"Á!"  

Anh ta đau đớn dùng hai tay ôm lấy chỗ kia, gập người hét to gọi nhân viên phục vụ ở bên ngoài.  

"Phục vụ! Phục vụ!"  

Nhân viên phục vụ vẫn luôn trông chừng ngoài cửa nghe thấy khách gọi thì vội vàng đi vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi