SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lúc Dương Bách Xuyên về đến khu chưng cư đã là mười một giờ đêm, cả khu chung cư đều yên tĩnh. Anh đỗ xe rồi đi qua vườn hoa của khu chung cư.  

Lúc này, đột nhiên anh nghe thấy có tiếng gió.  

Tất nhiên đây không phải gió thổi, mà là sức mạnh cực lớn tạo ra gió.  

Anh lập tức lộn một vòng, đáp xuống xa hơn hai mét.  

Keng!  

Cùng lúc đó, chỗ anh đứng lúc nãy vang lên âm thanh lanh lảnh, hình như là thứ gì đó rơi xuống nền xi măng.  

Dương Bách Xuyên đứng dậy, quay đầu lại, cơ thể căng cứng. Một cặp nam nữ xuất hiện trong tầm mắt anh.  

Người nam khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, nữ là người quen, chính là Vương Nghệ Lâm - sát thủ Xương Hoa chạy trốn lần trước.  

Lần trước Vương Nghệ Lâm và Trần Bách Thiên chặn giết anh trên đường, Trần Bách Thiên bị anh chém chết, còn nữ sát thủ Vương Nghệ Lâm này thì nhảy xuống vách núi cao mấy trăm mét. Mặc dù bên dưới là sông lớn, nhưng Dương Bách Xuyên cảm thấy tỷ lệ sống sót rất nhỏ, không ngờ cô ta lại thoát nạn không chết.  

Vương Nghệ Lâm chỉ là võ cổ giả Ám Kình tầng ba, Dương Bách Xuyên không sợ. Nhưng người trung niên bên cạnh cô ta lại khiến Dương Bách Xuyên nhíu mày, bởi vì trong linh thức ông ta là võ cổ giả Ám Kình tầng bảy.  

Điều quan trọng là người đi cùng nữ sát thủ Vương Nghệ Lâm chắc chắn cũng là sát thủ. Sát thủ võ cổ giả Ám Kình bậc này, Dương Bách Xuyên buộc phải cẩn thận đối phó, toàn thân căng chặt nhìn bọn họ.  

Lúc này, hai người kia không vội tấn công Dương Bách Xuyên, mà một trái một phải bao vây anh.  

Nữ sát thủ Vương Nghệ Lâm nói với người trung niên: "Phó đường chủ, tên này là Dương Bách Xuyên, Trần Bách Thiên bị tên này gi3t chết, tôi thì nhảy xuống vách núi mới nhặt về một mạng."  

"Đồ vô dụng, tôi biết những chuyện này. Hai người đi giết một Ám Kình tầng ba mà bị người ta giết ngược, thậm chí em trai Đường chủ mất mạng. Vậy mà cô còn mặt mũi nói ra." Người trung niên sầm mặt chửi mắng Vương Nghệ Lâm.  

Sau đó, ông ta nhìn Dương Bách Xuyên và nói: "Thằng nhóc kia, giao công thức điều chế đan Tiểu Bồi Nguyên trong tay cậu ra đây. Hẳn là đan Trú Nhan mà Công ty Triệu Thị bán đấu giá hôm nay cũng lấy từ chỗ cậu đúng không? Giao hết ra đây thì lão phu có thể cho cậu chết toàn thây. Giết em trai Đường chủ của chúng tôi, chọc vào Xương Hoa chúng tôi, cậu là người đầu tiên đó!"  

Ông ta nói rất phách lối, không coi Dương Bách Xuyên ra gì. Quả thật trong giới võ cổ giả, võ cổ giả Ám Kình tầng bảy có thực lực không tệ, vì vậy ông ta có tư cách đe dọa Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên híp mắt lại, lòng biết sớm muộn gì đan Trú Nhan trong lần đấu giá này cũng bị kẻ có ý đồ ở giới võ cổ điều tra ra. Bởi vì mấy tháng trước giới võ cổ lan truyền tin tức anh có công thức điều chế đan Tiểu Bồi Nguyên, cộng thêm đan Ngụy Trú Nhan hợp tác với nhà họ Liễu. Xâu chuỗi đủ loại manh mối lại với nhau, không khó để võ cổ giả có thế lực lớn điều tra ra lai lịch của anh.  

Anh từng đoán người đầu tiên tìm tới là nhà họ Diệp hoặc nhà họ Mã ở Tây Bắc, nhưng không ngờ lại là người của tổ chức sát thủ Xương Hoa vùng Tây Bắc.  

Đối mặt với sự uy hiếp của người trung niên, Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ mũi: "Muốn à? Thế thì phải xem ông có bản lĩnh hay không."  

Anh chưa từng giao đấu với võ cổ giả tầng bảy trở lên, nhưng trong linh thức có thể cảm nhận được khí huyết của bọn họ rất mạnh. Mặc dù trong lòng hơi căng thẳng, song anh vẫn muốn thử xem rốt cuộc một người tu chân có tu vi Luyện Khí kỳ tầng ba như anh chênh lệch với võ cổ giả nhường nào.  

Nói cách khác, người tu chân trời sinh đã mạnh hơn võ cổ giả, rốt cuộc mạnh đến mức nào, anh có thể khiêu chiến võ cổ giả Ám Kình tầng bảy hay không?  

"Hừ, chỉ một Ám Kình tầng ba nhỏ bé mà dám ăn nói ngông cuồng trước mặt lão phu, xem ra cậu không biết chữ chết viết như thế nào. Hôm nay lão phu sẽ rút gân lột da cậu để báo thù cho em trai của Đường chủ." Mạc Đông Thiên lộ vẻ hung ác. Lần này ông ta ra ngoài theo lệnh của Đường chủ Trần Bách Vạn, báo thù cho Trần Bách Thiên.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi