SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

"Tuy ma khí khá cuồng bạo nhưng phải xem dùng công pháp gì để luyện hóa, Càn Khôn Tạo Hóa Quyết chính là công pháp tu luyện bậc nhất thế gian, luyện hóa ma khí dư sức. Có điều, hẳn nơi này là một ngọn linh mạch, tụ sát, mới có thể tích lũy linh khí nhiều gấp trăm lần bên ngoài. Nếu có thể bày trận pháp Tụ Linh ở nơi này, tiêu trừ sát khí, ngược lại có thể trở thành đạo tràng. Con tiến vào gian phòng phía trước để sư phụ nhìn xem, ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp." Giọng điệu của Vân Thiên Tà hơi nghiêm trọng.  

Dương Bách Xuyên cũng không nhịn được hơi căng thẳng, cẩn thận từng li từng tí bước vào hầm rượu.  

Sau khi mở cửa, trong tầm mắt anh là một vùng đen kịt, anh s ờ soạng trên tường bật công tắc, toàn bộ hầm rượu trống rỗng xuất hiện trước mặt anh.  

Hầm rượu rộng khoảng chừng sáu mươi mét vuông, bốn phía đều đặt kệ trưng bày rượu, trừ cái này ra thì không có bất kỳ vật gì, chẳng qua loại hơi thở âm hàn này càng ngày càng nặng.  

“Sư phụ, không có gì lạ thường!" Dương Bách Xuyên lẩm bẩm.  

Lúc này giọng Vân Thiên Tà vang lên: "Có ý tứ, thế mà lại có Linh Thể tồn tại, thằng nhóc thối, con đi lên phía trước chín bước."  

Nghe lời sư phụ, Dương Bách Xuyên khó hiểu bước về phía trước, không nhiều không ít vừa vặn chín bước.  

Lúc này sắc mặt bất ngờ thay đổi, bởi vì sau khi bước lên chín bước, trong tai vang lên gào khóc thảm thiết, toàn bộ hầm rượu bỗng dưng nổi gió lớn.  

Nói đúng hơn phải là gió tà, bởi vì thổi vào người lạnh vô cùng, nhiệt độ trong người tụt xuống nhanh như chớp, cảm giác như bị rớt xuống hầm băng.  

Một giây sau, con ngươi Dương Bách Xuyên co rút, cách anh chừng năm sáu mét xuất hiện một đoàn sương mù mông lung, mà ở trong sương mù, dường như anh nhìn thấy ba bóng dáng hai lớn một nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện.  

"Ai đó? Giả thần giả quỷ, mau ra đây!"  

Miệng hét lên một câu nhưng thật ra trong lòng Dương Bách Xuyên đang vô cùng hoảng sợ, trong đầy nảy ra chuyện ma quái trong biệt thự tước tiên.  

Lẽ nào thật sự có quỷ?  

Đúng là trước đó anh nói không sợ, nhưng thật sự đụng phải lại khác, dù sao  cũng là lần đầu tiên trải qua, sao có thể không sợ?  

Ngay sau khi anh gào lên, ba bóng dáng trong mắt di chuyển.  

Lúc này Dương Bách Xuyên thấy rõ, là một nam một nữ và một cô bé, cả ba giương nanh múa vuốt nhào về phía anh.  

Nói đúng hơn là nhẹ nhàng lướt qua!  

Má ôi!  

Dương Bách Xuyên thấy rõ ba người kia đang bay về phía mình, trong lòng văng một câu chửi tục, hiện tại anh đã xác định được một trăm phần trăm, chuyện ma quái là có thật a a a.  

Anh suýt nữa đã xoay người chạy trốn theo bản năng, lại bị sư phụ Vân Thiên Tà mắng: "Chậc, thứ ngu xuẩn đáng xấu hổ, ba cái Linh Thể mà thôi, con sợ cái gì? Dùng Chân Nguyên Ly Hỏa đốt bọn chúng đi, sao ta lại thu một tên đồ đệ kém cỏi thế chứ.”  

Tuy rằng sư phụ lại chửi bới nhưng cũng xem như đã có cách đối phó, đồng thời Dương Bách Xuyên cũng bị một câu ngu xuẩn của sư phụ mắng đến bừng bừng lửa giận trong lòng.  

Anh không chạy trốn, hai tay bấm quyết, Chân Nguyên Ly Hỏa lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay, đánh về phía ba bóng dáng đang lao tới.  

"A…"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi