SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Mặc dù người mặc đồ đen bịt mặt, nhưng Dương Bách Xuyên có thể nhìn thấy sự khinh thường và tàn bạo trong ánh mắt của người mặc đồ đen với mình.  

Sao mình lại bị con dân Đảo Quốc khinh bỉ chứ?  

Ngọn lửa trong lòng như được đổ thêm xăng, bùng lên gấp mấy lần.  

“Phụt ~”  

Dương Bách Xuyên nhịn không được lại phun một ngụm máu, là do bị người Đảo Quốc trước mắt chọc tức.  

Anh được xem như xuất thân trong gia đình quân nhân, ông nội và ba đều là quân nhân, cho dù từ nhỏ đã không có họ ở bên cạnh, nhưng bà nội lại biết Đảo Quốc từng xâm lược Trung Quốc, trong thời gian học đại học là sinh viên khoa lịch sử, anh chuyên nghiên cứu về tội ác ngập trời của người Đảo Quốc với dân tộc Trung Quốc.  

Vậy nên từ trong tận xương tủy, Dương Bách Xuyên không ưa người Đảo Quốc.  

Chỉ là anh không ngờ một ngày nào đó sẽ gặp võ cổ giả của nước Đảo quốc, hơn nữa còn bị đối phương đánh bại, nhục mạ khinh bỉ…  

Đối với anh quả thật không thể chịu đựng được, còn khó chịu hơn cả chết.  

Lúc này, con ngươi Dương Bách Xuyên đầy tơ máu.  

Anh nhìn người Đảo Quốc trước mặt, cầm kiếm Đồ Long trong tay, hét lên: “A ~”  

Ngay lập tức xông lên, biết rõ không địch lại nhưng anh cũng không muốn bị con dân Đảo Quốc khinh nhục như thế.  

…  

Độc Cô Vô Tình bên kia nghe thấy tiếng hét của Dương Bách Xuyên, lòng nóng như lửa đốt, nhưng cô bị Trần Bách Vạn cùng hai gã mặc đồ đen Ám Kình tầng bảy chặn lại, không thể thoát được. Ba người vây quanh cô, không cho cô cơ hội thoát thân.  

Nhất là Trần Bách Vạn, sau khi để cho người mặc áo đen Ám Kình tầng tám kia rời đi đối phó Dương Bách Xuyên, anh ta phát cuồng bắt đầu liều mạng. Thi triển từng thủ đoạn sát thủ, hơn nữa hai gã mặc đồ đen Ám Kình tầng bảy ở bên cạnh thỉnh thoảng lại phóng ám khí, đúng là khiến cho Độc Cô Vô Tình hơi bị bó tay bó chân.  

Nhưng sau khi tiếng gầm giận dữ của Dương Bách Xuyên vang lên, trong lòng Độc Cô Vô Tình sốt ruột, Dương Bách Xuyên không thể xảy ra chuyện, độc khí trong cơ thể cô còn phải trông cậy vào Dương Bách Xuyên điều trị. Nếu Dương Bách Xuyên chết thì sau này mặt cô bị biến thành nửa đen nửa trắng mất.  

Mà lúc này đã chiến đấu hai mươi phút, hừng đông dần bừng sáng.  

Mỗi một lần Độc Cô Vô Tình thét lên, cô cảm thấy một luồng khí lạnh truyền khắp cơ thể.  

Dương Bách Xuyên từng nói châm cứu chỉ có thể áp chế độc khí của cô, mỗi đêm sau đó, độc khí có thể sẽ tái phát, nói cách khác cô vẫn sẽ biến thành mặt nửa đen nửa trắng.  

Giờ khắc này khí lạnh trong cơ thể xuất hiện, Độc Cô Vô Tình biết độc khí tái phát, trong lòng càng bối rối.  

Cũng bởi vì hoảng hốt, cộng thêm độc khí trong cơ thể tái phát ít nhiều ảnh hưởng đến sức chiến đấu của cô, khiến Trần Bách Vạn nắm được cơ hội.  

Trần Bách Vạn cũng là Ám Kình tầng tám, nhìn chằm chằm Độc Cô Vô Tình, sau khi phát hiện bất thường trên người cô, thấy được sơ hở của Độc Cô Vô Tình, dao găm trong tay lập tức đâm tới.  

Độc Cô Vô Tình lập tức trúng một đòn dao găm của Trần Bách Vạn, nhưng nhìn thấy ánh cười trong mắt anh ta, lập tức biết tình hình không ổn, vội vàng rút lui.  

Nhưng cuối cùng cũng chậm một bước, chỉ cảm thấy bụng đau, phát hiện dao găm trong tay Trần Bách Vặn đâm vào bụng cô.  

Độc Cô Vô Tình hét lên thảm thiết. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi