SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lúc giơ tay lên, tàn ảnh trong tay Dương Bách Xuyên xuất hiện, âm dương hai loại nhanh chậm của châm pháp rơi vào trên người Độc Cô Vô Tình.  

Việc châm cứu đã được hoàn thành trong nửa giờ.  

Khi một châm cuối cùng hạ xuống, một tiếng ngâm nhẹ từ trong miệng Độc Cô Vô Tình phát ra, cô mở hai mắt chậm rãi tỉnh lại.  

Thấy trán của Dương Bách Xuyên đã đầy mồ hôi, cô hiểu Dương Bách Xuyên lại giúp cô trị liệu, nhẹ giọng nói: “Đa tạ tiên sinh.”  

Hiện tại cô đối với Dương Bách Xuyên có vài phần tôn kính và tò mò, là xuất phát từ nội tâm.  

Đêm nay Dương Bách Xuyên chém chết cao thủ Ám Kình tầng tám, tuy rằng cũng làm cho cô rất nghi ngờ, nhưng lại không biết Dương Bách Xuyên làm như thế nào, thậm chí còn phát hiện nội lực của Dương Bách Xuyên tăng lên rất lớn, mọi chuyện thật sự đều rất bí ẩn.  

Nhưng mà cô cũng không hỏi nhiều.  

“Nằm nghỉ ngơi cho tốt đi, nọc độc của dao găm tôi đã giúp cô giải trừ, một lát nữa tôi sẽ rút châm cứu ra giúp cô, ngủ một giấc là tốt rồi, đêm nay có lẽ là tôi nên cảm ơn cô mới đúng.” Khi Dương Bách Xuyên tràn ngập cảm kích đối với Độc Cô Vô Tình, anh biết nếu không phải Độc Cô Vô Tình ở đây, thì tối nay anh thật sự nguy hiểm.  

Lúc nói chuyện, một tay của Dương Bách Xuyên nắm lấy ngón tay của Độc Cô Vô Tình vận chuyển chân khí, ở đầu ngón tay cô có máu đen nhánh chảy ra, đây là nọc độc xâm nhập vào máu, chỉ cần chảy ra là tốt rồi.  

Độc Cô Vô Tình rất suy yếu nhoẻn miệng cười một cái, trên mặt cứng ngắc co rút một chút, sau đó nhắm hai mắt lại, ngủ say, tùy ý để Dương Bách Xuyên trị liệu ở trên người cô.  

Qua nửa giờ sau, Dương Bách Xuyên kiểm tra nọc độc trong cơ thể cô đã toàn bộ chảy ra mới rút châm cứu ra, nhìn yếm uyên ương đỏ thẫm của cô, nuốt nước miếng trong miệng giúp cô đắp chăn rời khỏi phòng.  

Độc Cô Vô Tình xem như đã không sao nữ, nhưng trong không gian bình Càn Khôn còn có một Hầu Đậu Đậu đang chờ anh đi điều trị.  

Sau khi đi ra Dương Bách Xuyên đi thẳng đến tầng hầm dưới đất, anh cũng cần phải luyện đan để điều trị cho vết thương của Hầu Đậu Đậu.  

Anh gọi ba người Kiều Phúc tới dặn dò, nói: “Cô gái ở trong phòng không biết sự tồn tại của các người, ba người không nên dọa cô ấy, còn nữa tôi cần phải tiến vào hầm rượu để tu luyện, ba người trông coi biệt thự cho tốt, đừng để người khác quấy rầy.”  

“Chủ nhân cứ việc yên tâm, chúng tôi đều hiểu rõ.”  

......  

Đi vào hầm rượu Dương Bách Xuyên đóng cửa phòng, nơi này âm hàn vẫn như trước, nhưng không ảnh hưởng gì đến anh cả.  

Đánh thức Hầu Đậu Đậu từ trong không gian bình Càn Khôn ra, kiểm tra cẩn thận lần nữa, Dương Bách Xuyên hận nghiến răng nghiến lợi, tứ chi của Hầu Đậu Đậu có lẽ  đều đã nát bấy, muốn chữa trị chỉ dựa vào châm cứu và chân khí là không đủ.  

Giờ phút này, trong lòng Dương Bách Xuyên đã thề, anh sẽ diệt trừ hoàn toàn căn cứ khu sát thủ Xương Hoa Tây Bắc này.  

Ngay lập tức anh thi triển  m Dương châm ở trên người Hầu Đậu Đậu, để có thể khiến cho thương thế của Hầu Đậu Đậu được khỏi hoàn toàn, tạm thời anh sẽ để cho Hầu Đậu Đậu sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, lần nữa thu nó vào trong không gian Càn Khôn.  

Sau đó chuẩn bị luyện đan, luyện chế đan Bồi Nguyên thật sự mà Tư Không Nguyên lưu lại, chỉ có công hiệu của đan Bồi Nguyên mới có hiệu quả nhất với Hầu Đậu Đậu khôi phục lại tứ chi bị nghiền nát, đồng thời cũng có thể làm cho Độc Cô Vô Tình dùng một viên để bổ sung nguyên khí dưỡng vết thương của cô.

Dương Bách Xuyên gọi lò luyện đan Thái Thượng từ không gian bình Càn Khôn ra, sau đó lấy ra từng cây linh dược dựa theo công thức điều chế đan Bồi Nguyên.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi