SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chị em nhà họ Ngô không bị Chồn nhỏ tấn công, có lẽ là do vì họ là phụ nữ.  

Kiều Phúc thực sự rất thảm, đã kiện Chồn nhỏ trước mặt Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên trong lòng biết Kiều Phúc không làm gì Chồn nhỏ vì thể diện của chính mình, vì vậy anh ta chỉ có thể đau khổ.  

Nhưng Chồn nhỏ đi đào mộ chính, anh ta lo lắng thật sự rất nguy hiểm, không thể đả thương Chồn nhỏ, nếu không khi tiên sinh trở về sẽ không có cách nào giải thích.  

Vì vậy mấy ngày nay Kiều Phúc ngày nào cũng đến ngăn cản Chồn nhỏ ngày nào cũng bị Chồn nhỏ quào.  

“Ừm ~ Kiều Phúc, vết thương của cậu có nặng không?” Dương Bách Xuyên không biết phải làm thế nào để giúp Kiều Phúc hồi phục vết thương của anh ta, anh ta là một linh hồn, không phải là một thể xác, Dương Bách Xuyên thực sự không biết phải làm thế nào.  

“Thưa ngài, yên tâm là vài ngày nữa những vết thương này sẽ bình phục thôi. Nói mới nhớ, Chồn nhỏ của ngài là một dị thú của trời đất, sau khi nó tỉnh lại, móng vuốt có mang theo một ít linh khí, rất kì lạ, nều chỉ là một vết xước bình thường, thì tôi sẽ ngay lập tức có thể phục hồi, ngay cả khi một con dao xuyên qua tôi cũng không sao cả, nhưng móng vuốt của Chồn nhỏ thực sự rất mạnh.  

Tiên sinh, tốt nhất là mau ngăn Chồn nhỏ lại đi, nếu nó đào xuyên qua ngôi mộ chính, tôi sợ nó và con khỉ sẽ gặp tai nạn, may mà ngôi mộ chính được xây bằng đá sắt đen, nên Chồn nhỏ đã đào rất lâu nhưng không thể đến được chủ của ngôi mộ chính.” Kiều Phúc nói với vẻ mặt lo lắng.  

Dương Bách Xuyên gật đầu rồi vội vàng bước vào hầm rượu.  

Đi vào, ở góc đông bắc của hầm rượu, Kiều Phúc chỉ vào một cái lỗ có đường kính 1,5 feet và nói: “Thưa ngài, đây là cái hố do Chồn nhỏ đào, nó và con khỉ đã vào từ  chỗ này.”  

Mặt của Dương Bách Xuyên đen như đá núi lửa, cái lỗ nhỏ này chỉ chồn và khỉ mới có thể chui vào  được, anh tất nhiên là không chui vào được cái lỗ bé tí này, cho nên anh nói với Kiều Phúc: “Anh đi xuống gọi chồn và khỉ rồi nói là tôi đã về rồi.”  

“Vâng, thưa ngài, chờ tôi một lát.” Nói xong, bóng dáng của Kiều Phúc mờ đi, hóa thành một làn khói đen rồi chui vào trong hố.  

Dương Bách Xuyên biết linh thể của một quỷ tu có thể biến thành bất kỳ hình thức nào và xuyên qua bất kỳ vật thể nào, đương nhiên nó chỉ ám chỉ những vật thể bình thường, nếu có linh thể như hình thành thì nó không thể xuyên qua được.  

Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi Kiều Phúc có thể trực tiếp thoát khỏi Dương Bách Xuyên, anh thật hâm mộ những tài năng thiên phú này của những quỷ tu.

Nếu không phải cái hố do chồn nhỏ đào quá bé thì Dương Bách Xuyên còn muốn xuống xem ngôi mộ lớn của ba người Kiều Phúc trông như thế nào?  

Đó là ngôi mộ của triều đại nào, nhưng đáng tiếc là mặc dù ba người Kiều Phúc đến từ triều đại Bắc Tống, nhưng họ lại là những người cấp thấp nhất thuộc triều đại Bắc Tống, kiến thức không nhiều, cũng không biết cái gì là mộ lớn.  

Sau khoảng tám, chín phút, có tiếng cót két từ trong hang truyền đến.  

Dương Bách Xuyên quay tai để nghe giọng của chồn nhỏ Hương Hương và Hầu Đậu Đậu.  

Ngay sau đó, một bóng vàng bay ra khỏi lỗ và lao thẳng vào vòng tay của Dương Bách Xuyên.  

“Chi chi~”  

Tiếng kêu đầy vui sướng, đó là của chồn nhỏ Hương Hương.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi