SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nhìn Thủy Vô Ngân, Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi nói: “Anh tự phế nội lực đi, tôi tha cho anh một mạng.” Anh cũng không muốn dính tới quá nhiều mạng người.   

“Ha ha ha ~ Dương Bách Xuyên, con mẹ nó anh vẫn không buông tha cho tôi? Ông đây đường đường là võ cổ giả, anh để tôi tự phế bỏ nội lực thì khác gì là giết tôi? Nếu anh muốn bức ép ông đây thì cùng lắm cả hai cùng chết.”  

Thủy Vô Ngân tàn nhẫn nói xong, ngay sau đó tất cả quái thủy tinh ầm ầm nổ tung.  

Lúc này sắc mặt Dương Bách Xuyên liền biến đổi, cũng thấy được Thủy Vô Ngân ấn một cái nút màu đỏ ở vách tường.   

Sau đó trong phòng tối vang lên tiếng “Toa toa”.   

Từng con sâu sinh trưởng màu đỏ với đôi cánh trong suốt chui ra từ mỗi xác chết, giống như kiến, rậm rạp chằng chịt làm da đầu người ta tê dại.   

Những con sâu màu đỏ này có ngoại hình giống kiến, nhưng kích cỡ lại giống như ruồi vậy, gần như là nổ tung chui ra từ mỗi xác chết, hết tổ này đến tổ khác, trong nháy mắt trở thành thế giới của trùng đỏ.   

Trong nhận thức, Dương Bách Xuyên phát hiện, những con trùng đỏ này nên được gọi là xác trùng mới thích hợp hơn, trên người đều nhàn nhạt mang theo một luồng khí âm hàn.  

Trong nháy mắt da đầu Dương Bách Xuyên tê dại, không thể nghi ngờ gì nữa, những con xác trùng này có kịch độc.   

Sau khi từ trong xác chết đi ra, từng gốc Huyết Linh Hoa trên xác chết lập tức biến mất, lại bị xác trùng cắn nuốt hết, nhưng lại không cắn nuốt xác chết.   

Nguyên nhân cắn nuốt Huyết Linh Hoa có lẽ là giúp cho xác trùng có thể mở ra đôi cánh trong suốt, ong ong...  

Trong phút chốc, xác trùng đầy trời trong phòng tối hóa thành bão cát.   

Ngay tại thời điểm này, Dương Bách Xuyên da đầu tê dại muốn chạy trốn nhưng đã quá muộn, anh bị xác trùng vây quanh.   

Nếu ít hơn một chút, những con trùng này tuy rằng có độc, anh cũng không sợ, Chân Nguyên Ly Hỏa có thể thiêu chết chúng, thế nhưng... Thực sự quá nhiều.   

Mỗi xác chết trong năm mươi sáu mươi tủ thủy tinh đều là một tổ xác trùng, giống như đài phun nước tuôn ra ngoài.   

Đúng lúc này, tiếng cười cuồng dại của Thủy Vô Ngân vang lên cùng với tiếng hét: “Ha ha ha ~ Dương Bách Xuyên, không phải anh có lửa sao? Có bản lĩnh thì mau đốt đi, cho dù anh là cao thủ Ám Kình tầng chín thì hôm nay tôi cũng phải khiến anh chết không có chỗ chôn.  

Nói thật cho anh biết, dùng xác chết nuôi dưỡng thi dược là giả, nuôi dưỡng những xác trùng này mới là thật. Tổ tiên của nhà họ Thủy tôi lấy được một phương pháp nuôi dưỡng xác trùng cổ từ một tuyệt địa nào đó, theo những gì ghi lại thì những xác trùng này có thể mới là giai đoạn đầu tiên, ngàn vạn xác trùng không ngừng cắn nuốt thân xác người khác rồi tiến hóa, cuối cùng sẽ hóa thành dị biến xác trùng thú, vô cùng lớn mạnh và có được sức mạnh siêu nhiên.   

Đáng tiếc, hôm nay bị tên nhóc như anh ép bức đến mức này, không thể không sớm thả ra, nhưng mà cũng tốt, có tôi và anh làm chất dinh dưỡng cho những xác trùng này, bọn chúng nhất định sẽ tiến hóa, tiến vào giai đoạn tiếp theo, trở thành những con xác trùng có thể so với xác trùng thần thoại, ha ha ha... Ah ah ~”  

Ở trong mắt Dương Bách Xuyên, Thủy Vô Ngân vốn đã rất điên cuồng, nói đến xác trùng tiến hóa trong ánh mắt càng tràn đầy ý điên cuồng.   

Tuy nhiên, nghe được những lời nói này của anh ta, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng nhảy dựng, nhanh chóng dùng Càn Khôn Tạo Hóa Huyết phủ toàn thân để phòng ngừa bị xác trùng cắn, còn hai tay thì thi triển Chân Nguyên Ly Hỏa xua đuổi bọn xác trùng tới gần.   

Anh thấy Thủy Vô Ngân đang nói chuyện thì thân thể đã bị xác trùng nuốt chửng, chưa đợi nói xong liền kêu lên thảm thiết, chỉ trong ba nhịp thở, Thủy Vô Ngân đã trở thành một khúc xương trắng, toàn thân ngay cả một chút máu thịt cũng không còn.  

Dương Bách Xuyên hãi hùng khiếp vía thi triển song chưởng Chân Nguyên Ly Hỏa, hai tay nhanh chóng ngăn cản, nhưng xác trùng thật sự quá nhiều vẫn là chống cự không nổi, toàn thân bị xác trùng bao vây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi