SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Về phần Dương Bách Xuyên, anh mặc kệ tất cả, anh đã chuẩn bị tinh thần bị Độc Cô Vô Tình đánh, dưới hoa mẫu đơn chết làm quỷ cũng phong lưu.  

Ai bảo để cảnh tượng ấy xuất hiện trước mặt chứ?  

Anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ, là tuổi của tinh lực dồi dào, làm sao chịu được hấp dẫn cỡ này chứ?  

Tu chân không phải là không được động dục, ngược lại là tùy theo ý mình, tình huống tu luyện của anh tạo hóa công càng chú ý theo đuổi lòng mình, là mọi việc đừng kiềm chế mình.  

Vậy nên hôm nay Dương Bách Xuyên vô cùng to gan lớn mật.  

Trước mắt, điều này cũng có liên quan rất lớn với việc tăng tu vi của anh.  

Lúc trước khi mới quen Độc Cô Vô Tình anh là Luyện Khí kỳ tầng ba, Độc Cô Vô Tình là Ám Kình tầng tám, cũng không dám đấu với Độc Cô Vô Tình, cũng đấu không lại, chỉ có bị đánh thôi.  

Bây giờ anh là Luyện Khí kỳ tầng năm, Độc Cô Vô Tình là Ám Kình tầng tám.  

Nói trắng ra, Dương Bách Xuyên có sức mạnh nên lá gan cũng lớn lên.  

Trong lúc triền miên, Dương Bách Xuyên đưa tay đến lưng Độc Cô Vô Tình, chạm vào khóa nội y của cô.  

Lúc này trong lòng Độc Cô Vô Tình kinh sợ, cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, đột nhiên đẩy Dương Bách Xuyên ra, nói: “Tiên sinh… Không, không được.”  

Trong khi nói chuyện, cô vội vàng mặc quần áo.  

Dương Bách Xuyên trợn mắt há hốc, vừa rồi còn đáp lại môi thương kiếm lưỡi của anh, sao chớp mắt đã không làm nữa?  

Trong lòng rất buồn bực, nhưng anh cũng không dám mạnh mẽ, tính tình Độc Cô Vô Tình rất cứng rắn, không chừng sẽ xuất kiếm với anh.  

Vừa rồi chỉ có nước chảy thành sông, hết thảy trùng hợp, không thể xằng bậy, hơi xấu hổ, Dương Bách Xuyên ho hai tiếng rồi rời khỏi phòng.  

Sau đó đi thẳng lên lầu, trong lòng anh không bình tĩnh, muốn ngồi thiền tĩnh tu một chút.  

Đi vào phòng ngủ lại sửng sốt, phát hiện Lâm Hoan nằm trên giường anh đọc sách, hai chân trắng sáng, cực kỳ mê người.  

Ở dưới tầng cả người nóng bừng, lúc này nhìn thấy Lâm Hoan anh mặc kệ hết, bay lên trên giường.  

“A… Đừng ầm ĩ, bây giờ là ban ngày… Đừng…”  

Lâm Hoan phản kháng ngay từ đầu đã nhanh chóng mềm nhũn.  

Dương Bách Xuyên mặc kệ có phải là ban ngày hay không.  

Một lát sau, trong phòng tràn ngập sắc xuân.  

Tiếng kêu tối hôm qua ảnh hưởng đến ba cô gái dưới lầu, sau đó Lâm Hoan cũng biết, mặt đỏ bừng. Hôm nay cô cắn lên cánh tay Dương Bách Xuyên một cái, không cho mình kêu thành tiếng.  

Dương Bách Xuyên vừa đau đớn vừa sung sướng…  

…  

Thời gian luôn luôn trôi đi không chút dấu vết, suốt hai ngày Dương Bách Xuyên ở với Lâm Hoan không ra ngoài, ngày đi dạo gần biệt thự, buổi tối lại mây mưa.  

Hai ngày nay có chân khí và đan dược của anh, cơ thể Lâm Hoan đã khôi phục.  

Mà Độc Cô Vô Tình và Khưu Vân trong biệt thự cộng thêm ba cô gái Lục Vũ Thư không chịu nổi tiếng trên tầng ba, ban ngày đi ra ngoài điên cuồng mua sắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi