SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Bên trung gian của tòa nhà là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, trông rất có tinh thần, đôi mắt lấp lánh, trông khá sắc sảo.  

Bên cạnh thanh niên là một người đàn ông trung niên béo phì khoảng 40 tuổi, đeo kính nở nụ cười chuyên nghiệp.  

Không đợi ba người Dương Bách Xuyên mở miệng, cậu thanh niên lập tức nói với Hách Mỹ Lệ: “Quản lý Hách, công ty các cô có thể đổi ba tầng trệt không?”  

“Tiểu Vương, lời này của cậu vô lý quá đấy? Chúng tôi đã nói là công ty Vân Kỳ chúng tôi thuê ba tầng bảy tám chín, bây giờ lại để chúng tôi đổi tầng, anh cảm thấy có thể không?” Hách Mỹ Lệ cũng rất mạnh mẽ.  

Dường như Thanh niên tên là Tiểu Vương cũng hơi ngượng ngùng, nhưng sau khi nhìn sang người trung niên bên cạnh, cậu ta kiên trì nói: “Không phải, trước đây hai bên chúng ta cũng là thỏa thuận miệng. Tôi chờ hai ngày các cô không trả lời thư, vừa lúc vị tổng giám đốc Trương này đến xem địa điểm, hơn nữa người ta thuê một lần tầng một đến tầng mười, cho nên… Khụ khụ, cô xem xem có chuyển lên ba tầng trên được không?”  

“Không được, các cậu không thể mất chữ tín thế được, thỏa thuận miệng cũng là khế ước tinh thần, nói qua hai ngày này trả lời các cậu, không phải bây giờ là hai ngày sao? Sau này cậu như vậy còn ai dám hợp tác với công ty của cậu chứ?” Hách Mỹ Lệ trợn mắt nhìn.  

Dương Bách Xuyên xem như đã hiểu, Tiểu Vương này coi trọng lợi ích, quả thật thỏa thuận miệng trong xã hội hiện đại không tính là cái gì, người ta có quyền cho người khác thuê, quả thật tầng một đến tầng mười có lợi hơn ba tầng.  

Nhìn Hách Mỹ Lệ còn muốn lý, Dương Bách Xuyên mở miệng nói: “Quản lý Hách, đừng nói nữa, chuyện thường tình mà thôi.”  

Nghe Dương Bách Xuyên nói, Hách Mỹ Lệ trừng mắt nhìn Tiểu Vương đang im lặng.  

Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn Tiểu Vương nói: “Cậu Vương, cậu giúp tôi hẹn chủ tòa nhà này một chút, tôi cho cậu chút thù lao này được không?”  

Dương Bách Xuyên giơ một ngón tay lên: “Một vạn?”  

Tiểu Vương hơi khinh thường, nếu hắn nói đến danh sách một đến mười tầng của Trương tổng, chỉ cần đề cập đến thành ý cũng đã phá mười vạn.  

Dương Bách Xuyên cười ha hả nói: “Là mười vạn, tôi chuẩn bị mua hết tòa nhà này. Suy nghĩ thật kỹ, đây là cho cậu một cơ hội kiếm tiền. Nếu cậu không liên hệ cho tôi, tôi cũng có thể tìm được chủ sở hữu tòa nhà này, đến lúc đó cậu không kiếm được một xu nào.”  

Chờ Dương Bách Xuyên nói xong, người trung niên ở bên cạnh châm chọc nói: “Cậu nhóc đừng nói phét quá, một công ty chỉ thuê ba tầng còn dám lớn tiếng không biết xấu hổ mua cả tòa nhà. Đừng làm loạn nữa, công ty chúng tôi muốn thuê mười tầng, không phải phía trên còn chín tầng sao, công ty nhỏ các cậu thuê ba tầng là được rồi.”  

Trong lòng Trương Siêu Phong nghĩ Dương Bách Xuyên là cố ý quấy rối, không muốn để cho ông ta thuê văn phòng, ông ta đã gặp nhiều chuyện thế này.  

Dương Bách Xuyên nhíu mày nhìn người trung niên, không chút khách sáo nói: “Sao ông cứ muốn đối đầu với ông đây thế? Vốn công ty chúng tôi nhìn trúng trước, là ông chen chân vào, bây giờ đổi thành tôi làm loạn ư? Khinh thường người khác vậy ư? Ông đây mua cả tòa nhà cho ông xem.”  

Trương Siêu Phong tức giận đến mức cả người phát run, nhưng mà lập tức nhịn xuống, cười lạnh nói: “Được được được, hôm nay tôi muốn xem cậu mua hết tòa nhà này, nếu thằng nhóc cậu có thể mua được thì Trương Siêu Phong tôi quỳ xuống cho cậu một lời. Thằng nhóc còn chưa mọc râu, công ty nhỏ mới thuê được ba tầng mà hất đuôi gì chứ.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi