SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Đan Tiểu Bồi Nguyên xuất hiện đã chứng minh nếu Dương Bách Xuyên không phải là một luyện đan sư thì phía sau cũng có một luyện đan sư. Đạo trưởng Phương tính toán trong lòng, chắc chắn hôm nay phải ôm được đùi của Dương Bách Xuyên. Ông ta quá si mê luyện đan, khó khăn lắm mới xuất hiện một Dương Bách Xuyên, làm gì có đạo lý buông tha?  

Tất nhiên cũng phải xác định lại, rốt cuộc Dương Bách Xuyên có phải là luyện đan sư hay không?  

Vương Huyền Cơ cười nói: “Ba của Bách Xuyên tiểu hữu cùng với Mộ Sinh nhà tôi là đồng đội vào sinh ra tử. Tôi và tiểu hữu chỉ hận gặp nhau quá muộn, cũng coi như là bạn vong niên.”  

Đạo trưởng Phương xác định trong lòng, ánh mắt nhìn Dương Bách Xuyên tràn đầy lửa nóng, sau đó hỏi: “Xin hỏi Dương Đại sư có phải là truyền nhân của Võ Đang hay không? Hoặc đan Tiểu Bồi Nguyên xuất phát từ tay của đại sư ư?”  

Những lời này chính là vấn đề tất cả mọi người đang muốn hỏi, một đám nhìn về phía Dương Bách Xuyên, chờ anh trả lời.  

Dương Bách Xuyên suy ngẫm, vẫn là câu nói kia, cho dù hôm nay giấu giếm như thế nào, đan Bồi Nguyên bại lộ đã trở thành sự thật, anh không tránh khỏi rắc rối. Nếu không thể kiên trì điệu thấp, vậy thì cao điệu.  

“Đạo trưởng Phương đừng gọi tôi là đại sư, như vậy là ép chết vãn bối rồi. Tôi không phải là đệ tử của Võ Đang, không có quan hệ gì với Võ Đang, sư môn của tôi tên là Vân Môn. Chính tôi là người luyện chế đan này, tên không phải là đan Tiểu Bồi Nguyên, không liên quan gì đến đan Tiểu Bồi Nguyên của Võ Đang, nó tên là đan Bồi Nguyên, không có chứ Tiểu.”  

Dương Bách Xuyên báo ra danh hiệu Vân Môn, thừa nhận chính mình luyện ra đan Bồi Nguyên.  

Sau khi nghe Dương Bách Xuyên nói chính anh luyện chế ra đan Bồi Nguyên, không những đạo trưởng Phương và những người khác bất ngờ, ngay cả Vương Huyền Cơ cũng bị chấn động.  

Mọi người nghe thấy Dương Bách Xuyên nói ra sư môn, gọi là Vân Môn… Vân Môn, tất cả mọi người nghị luận sôi nổi, nhưng hình như không có người nghe qua sự tồn tại của Vân Môn trong giới võ cổ, những tông môn cổ xưa vào núi tránh đời cũng không có tên Vân Môn.  

Đạo trưởng Phương và Vương Huyền Cơ cũng chưa từng nghe nói qua Vân Môn, nhưng bọn họ nghĩ đến, từ xưa đến nay Hoa Hạ không thiếu truyền thừa cổ xưa, có lẽ Vân Môn là tông phái ẩn.  

Nhưng dù sao Vân Môn không phải là điểm quan trọng, quan trọng nhất là Dương Bách Xuyên biết luyện đan, luyện chế ra được đan Tiểu Bồi Nguyên. A không đúng, bây giờ phải gọi là đan Bồi Nguyên, là đan dược khác hoàn toàn với đan Tiểu Bồi Nguyên của Võ Đang.  

Vương Huyền Cơ cũng cảm thấy đan Bồi Nguyên của Dương Bách Xuyên tốt hơn đan Tiểu Bồi Nguyên của Võ Đang.  

Dù sao Dương Bách Xuyên nói xong, không ai đủ tỉnh táo để giữ bình tĩnh.  

Rất nhiều người đã dán cho Dương Bách Xuyên một cái nhãn sư môn thần bí, đại sư luyện đan. Một đám đều là hạng người có tâm tư sinh động, bắt đầu nghĩ nên kết giao với Dương Bách Xuyên như thế nào.  

Có hâm mộ, tất nhiên cũng có căm hận ghen ghét.  

Ví dụ như người nhà họ Diệp, người nhà Tây Bắc Mã.  

Hai nhà này đều có ân oán với Dương Bách Xuyên.  

Kế hoạch dùng hôm ước bằng miệng để cưới Triệu Nam về của nhà họ Diệp lại bị Dương Bách Xuyên cướp đoạt mất Triệu Nam. Tất nhiên cũng không thể nói là cướp, bản thân Triệu Nam không có bất cứ tình cảm gì với Diệp Khai, từ tận sâu trong lòng phản đối hôn ước bằng miệng giữa hai nhà. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi