SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Không cần Vương Huyền Cơ và Triệu Trường Sinh cầu xin, Dương Bách Xuyên cũng sẽ đồng ý, ha ha!  

Nhớ lại tên của đạo trưởng Phương là Dương Bách Xuyên lại muốn cười, Phương Mãnh, ha ha Phương Mãnh!  

Trên thực tế vị này rất đáng yêu, có chút tương tự với Thái Bạch Kim Tinh trong Tây Du Ký.  

“Được, tôi đồng ý, ông nhanh đứng lên đi.” Dương Bách Xuyên cười nói.  

Đạo trưởng Phương cực kỳ vui mừng, nhưng không đứng dậy ngay mà cúi người bái lạy Dương Bách Xuyên, nói: “Phương Mãnh bái kiến tiên sinh.” Lúc trước ông ta nghe qua Độc Cô Vô Tình xưng hô Dương Bách Xuyên như vậy nên lấy dùng luôn.  

Dương Bách Xuyên mặt dày thừa nhận một lạy này, bởi vì ở trong truyền thừa tu chân giới, việc này cũng rất được chú trọng. Đạo trưởng Phương bái sư môn, nhưng Dương Bách Xuyên lại không định thu nhận ông ta làm đồ đệ.  

“Nhưng nói trước, tôi có thể truyền thụ phương pháp luyện đan cho ông, nhưng lại không thể thu nhận ông làm đồ đệ, ông cần phải biết điều này.” Dương Bách Xuyên nghĩ thầm trong lòng, muốn thu đồ đệ phải được sư phụ đồng ý, anh không dám đồng ý lung tung, nhưng thu nhận một luyện đan sư cho Vân Môn lại không có vấn đề gì.  

Đạo trưởng Phương nghe Dương Bách Xuyên sẽ không thu mình làm đồ đệ, trong mắt hiện lên sự mất mát, nhưng cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng đồng ý truyền thụ phương pháp luyện đan cho ông ta, đối với ông ta nhiêu đây cũng đủ rồi.  

“Cảm ơn môn chủ, sau này Phương Mãnh sẽ tận tụy phụng hiến cho Vân Môn.”  

Đạo trưởng Phương lập tức thể hiện thái độ.  

“Chúc mừng Bách Xuyên tiểu hữu, chúc mừng Phương huynh.” Vương Huyền Cơ cười chúc mừng.  

Triệu Trường Sinh lại cười khổ, không biết nên chúc mừng như thế nào. Bây giờ Dương Bách Xuyên có hôn ước với cháu gái của ông, tương đương với đời cháu của ông. Nhưng ông và đạo trưởng Phương là bạn tốt nhiều năm, là ngang hàng, bây giờ đạo trưởng Phương gia nhập sư môn, bối phận quá rối loạn…  

Vương Huyền Cơ nhìn ra bối rối của Triệu Trường Sinh, cười ha ha nói: “Trường Sinh huynh việc gì phải rối rắm như vậy, gặp ai thì xưng hô riêng thôi, ha ha ~”  

Dương Bách Xuyên cũng nghĩ đến vấn đề này, cũng có chút xấu hổ, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Con đường tu chân là con đường tự do tự tại, anh cũng không quá để ý đến vấn đề bối phận. Giống như Triệu Trường Sinh đã nói, về sau gặp ai thì xưng hô riêng thôi.  

Vì hóa giải xấu hổ của Triệu Trường Sinh, Dương Bách Xuyên cầm lấy một viên đan Bồi Nguyên, nói: “Ông nội Triệu, cháu tặng viên đan Bồi Nguyên này cho nhà họ Triệu, xin hãy nhận lấy.”  

“Đây… Quá quý rồi.” Hai mắt của Triệu Trường Sinh đỏ bừng, nhưng vẫn nhận lấy. Mặc dù đã có một viên làm quà mừng thọ, nhưng loại đan dược như đan Bồi Nguyên ai sẽ chê ít, nói chuyện khách khí nhận lấy đan dược.   

Sau đó Dương Bách Xuyên lại đem hai viên còn lại cho Vương Huyền Cơ và đạo trưởng Phương, cảm ơn hai người ra tay trợ giúp.  

Vương Huyền Cơ và đạo trưởng Phương đều cực kỳ vui mừng, bọn họ đều là cao thủ Ám Kình tầng chín, đặc biệt là Vương Huyền Cơ, chỉ thiếu một bước nữa có thể bước vào nhân vật bẩm sinh thần thoại, rất nhạy cảm với năng lượng bên trong đan Bồi Nguyên, giá trị của một viên đan dược là không thể đo được, bọn họ không từ chối.  

Sau đó mấy người nói thêm vài câu, Vương Huyền Cơ và đạo trưởng Phương mới tạm biệt rời đi.  

Còn Dương Bách Xuyên chắc chắn phải ở lại, anh đã không gặp Triệu Nam rất nhiều ngày, muốn ở bên cạnh cô, chuẩn bị truyền thụ công pháp tu chân Tử Hà Quyết cho cô. Người bên cạnh đều tu luyện, không thể bỏ cô xuống. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi