SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên và mỹ nhân xinh đẹp Vương Kiêm Gia này này vẫn chưa tiếp xúc nhiều với nhau, từ lần đầu tiên đến nhà họ Vương, cô luôn tỏ ra trịnh trọng, nhưng bây giờ khi cô nói lời cảm ơn, anh mới thấy cô thực sự rất đẹp.  

“Không cần cảm ơn đâu, chú Vương coi tôi như gia đình của ông ấy mà.”  

“Ừm, sau này cậu có thể gọi tôi là dì nhỏ. Nếu có chuyện gì mà tôi giúp được thì cậu cứ việc nói với tôi nhé.” Vương Kiêm Gia nghiêm túc nói.  

Dương Bách Xuyên bật cười nói: "Hình như cô không già hơn tôi nhiều lắm nhỉ?”  

“Hiện nay tôi ba mươi tư tuổi, theo quan điểm của cậu thì cậu thấy thế nào, gọi tôi là dì nhỏ thì ổn chứ?” Vương Kiêm Gia cười nói.  

Dương Bách Xuyên trong lòng muốn toát mồ hôi hột, thật sự không thể biết Vương Kiêm Gia đã ba mươi bốn tuổi. Dáng vẻ của cô nhiều nhất là hai mươi bốn năm tuổi thôi, thấy cô lợi dụng tuổi tác để làm trưởng bối, Dương Bách Xuyên bật cười.

“Xét về vai vế, tôi và ông nội thứ hai là cùng thế hệ, thế nên cô phải gọi tôi một tiếng ông nội rồi ha ha.” Dương Bách Xuyên nhìn Vương Kiêm Gia nói đùa.  

Vốn dĩ cho rằng cô sẽ tức giận, nhưng không ngờ Vương Kiêm Gia lại thật sự gọi anh một tiếng ông nội.”  

“Được rồi, chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ gọi cậu là ông nội nhỏ, ông nội nhỏ ơi~”  

“Ấy, đừng đừng, tôi vẫn nên gọi cô là chị vợ thôi, chào chị vợ.” Dương Bách Xuyên giật mình, vợ chồng Vương Mộ Sinh mà nghe thấy chuyện này thì không được hay cho lắm.  

Vương Mộ Sinh và ba của anh là chiến hữu sống chết có nhau, làm sao em gái của Vương Mộ Sinh có thể gọi anh là ông nội được?  

Trò đùa này có thể gây chuyện lớn.  

Nhưng cũng khiến Dương Bách Xuyên biết được Vương Kiêm Gia vẫn là gái chưa kết hôn của nhà họ Vương.  

Ba mươi bốn tuổi, cô là một máy bay chính hiệu rồi.  

Tuy nhiên anh nghĩ hoặc người phụ nữ này đã chịu kích thích gì đó nên đã ngừng tìm kiếm một người đàn ông cho mình, hoặc là đã từng yêu và không quên được.  

Dù sao cũng được bình thường lắm, từ việc cô dám gọi anh là ông nội nhỏ có thể thấy người phụ nữ Vương Kiêm Gia này nhất định không phải người bình thường, ít nhất cũng không phải người bình thường.  

“Ừm, cháu trai nhỏ ngoan lắm~” Vương Kiêm Gia cười ngọt ngào, đáp lại bằng giọng điệu quyến rũ.  

Cô hoàn toàn khác so với lúc trước, như hai người khác nhau vậy, hay là đây mới là bản chất thật của cô?  

Hay người lúc trước mới là thật?  

Bây giờ chỉ là vì bệnh của ba cô vừa mới ổn nên tâm trạng cô mới thoải mái.  

Tóm lại hiện tại Vương Kiêm Gia khiến cho Dương bách Xuyên run cả người.  

Anh vội bước nhanh ra ngoài, phía sau vang lên một tràng cười khúc khích của Vương Kiêm Gia.  

Sau khi vào đến đại sảnh, lúc này không có ai trong nhà họ Vương đang nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ nữa mà họ cùng nhau đến để bày tỏ lòng biết ơn của họ với anh.  

Sự nhiệt tình của họ khiến Dương Bách Xuyên choáng ngợp.  

Chính Vương Mộ Sinh đã lên tiếng giải vây, đưa Dương Bách Xuyên xuống nghỉ ngơi.  

Sau khi đến phòng cho khách, Vương Mộ Sinh chân thành nói với Dương Bách Xuyên: “Lần này cảm ơn Bách Xuyên nhiều lắm.” Không ai hiểu rõ hơn ông là sức khỏe của ông cụ có ý nghĩa như thế nào đối với nhà họ Vương, cho nên lời cảm ơn thực sự chân thành. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi