SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô thật sự rất khẩn trương, trong lòng đang nghĩ đến chuyện song tu, bởi vì thuần chân khí của Dương Bách Xuyên đi vào trong kinh mạch nên làm ra chống cự theo bản năng.  

“Mỗi một bước tiếp theo tôi cần sự tin tưởng của em.”  

“Được, em tin tiên sinh.”  

Sau đó Dương Bách Xuyên vận chuyển chân khí trong cơ thể của Độc Cô Vô Tình, bắt đầu di chuyển, không ngừng dẫn đường kinh mạch trong cơ thể của cô, muốn đảm bảo kinh mạch trong cơ thể cô thông thuận, không thể xảy ra vấn đề ở thời khắc quan trọng.  

Một giờ sau, Dương Bách Xuyên thu công, đả thông một ít kinh mạch bị tắc nghẽn do khí độc.  

Lúc này mới nói với cô: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa, tôi bắt đầu đây?”  

Một câu làm Độc Cô Vô Tình bị chấn động, cô hiểu rõ bắt đầu mà Dương Bách Xuyên nói là gì.  

Nhỏ giọng trả lời: “Ừm ~”  

Dương Bách Xuyên cởi bỏ quần áo, thân thể trần truồng hiện ra trước mặt cô.  

Nhẹ nhàng bế cô lên.  

Dựa theo bí pháp song tu của sư phụ, lúc này cần hai bên kết hợp âm dương, say đó vận chuyển bí pháp.  

Mặt đối mặt, hai người có chút mất tự nhiên, nhưng đây là song tu chữa bệnh, cũng chỉ có thể căng da đầu làm.  

Mặc dù cơ thể của Độc Cô Vô Tình là màu sắc âm dương, nhưng cô cũng là một người đẹp, hơn nữa dáng người của cô rất thon thả.  

Sau khi Dương Bách Xuyên và Độc Cô Vô Tình tiếp xúc, thân thể hơi run lên.  

Bởi vì khí độc âm lãnh, trên người của Độc Cô Vô Tình tản ra khí lạnh, tương phản với lửa nóng trên người anh.  

Phát lạnh nóng lên, hai cái cực đoan đối lập.  

Cảm nhận được thân thể không ngừng run rẩy của cô, Dương Bách Xuyên cũng run rẩy theo.  

Đối với lần song tu này, cũng có thể coi đây là một lần mạo hiểm.  

Trong miệng của Độc Cô Vô Tình phát ra một tiếng hô đau trầm thấp.  

“A ~”  

Hai tay không nhịn được ôm lấy cổ của Dương Bách Xuyên, ngón tay bám chặt vào lưng anh, từng vết máu xuất hiện.  

Cả thân thể cứng đờ.  

Cửa âm dương thứ hai được đả thông.  

Dương Bách Xuyên lại cảm nhận được khí lạnh truyền đến từ trên người của cô, khoảnh khắc bắt đầu kết hợp cửa âm dương thứ hai, cảm giác nóng lạnh luân phiên suýt chút nữa làm anh b ắn ra.  

Lúc này anh ngửi được hương thơm chỉ thuộc về cô, làm lòng của Dương Bách Xuyên không yên ổn, chỉ có thể mạnh mẽ hút khí loại bỏ tạp niệm.  

Anh biết lúc này không thể phân tâm, bây giờ cũng không phải lúc hưởng thụ, là thời điểm quan trọng nhất để hấp thụ khí độc trong cơ thể của Độc Cô Vô Tình.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi